Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm mưu

Phiên bản Dịch · 1075 chữ

Lộ ra xác một con cổ.

Cổ Nguyệt Bác thấy vậy, thầm hố không ổn, đây không phải là con cổ Ảnh Trướng của học đường gia lão sao.

Cổ Ảnh Trướng chỉ là cổ huyễn ảnh nhị chuyển, nhưng không có cố trinh sát cùng chiến đâu nhiều giờ làm tâm tình ông mất đi sự bình tĩnh nên mới bị Phương Nguyên dễ dàng tính kế tập kích.

Cổ Nguyệt Bác mắt nhắm chặt, nghe tiếng mâu nước xé gió cùng tiếng tiếng cưa máy ma sát vào nhau đang tới gần, cảm nhận cỗ nguy cơ sinh tử một lúc một mạnh.

Đúng lúc này

“Ầm ầm”

Tiếng nổ mạnh vang lên quoanh quẩn trong động đá, đất phía trên sập xuống, tạo thành hố lớn.

Ánh sáng chiếu vào miệng hố chói mắt vô cùng, hố này lớn cả trăm trượng, nhìn lên bên trên, một mảnh hoang tàn đổ nát.

Nhà, đường sụp nát, người ngã ngựa đổ rơi thẳng xuống hố, đứt chân gãy tay, tiếng rú thảm, tiếng mắng chửi vang vọng một vùng.

Nhìn lên phía trên, cả bầu trời đều là bầy hạc.

Phương Nguyên nghe tiếng hạc kêu bên trên, trong lòng thở dài “Xem ra vẫn không thể tránh được một trận tai kiếp.”

Hắn tạm thời tháo dỡ cổ phòng, đưa cho Phụ mẫu hai con cổ thủy khư nhị chuyển, huyết lô tam chuyển, hai người hiểu ý, lẩn trốn vào đám người đang ngã xuống, ẩn nấp, điều khiển dòng nước đưa máu loãng chảy về trong cổ Huyết Lô chỗ.

Riêng phần Phương Nguyên, hắn không để ý Cổ Nguyệt Bác nữa, dứt khoát thu lại rết vàng răng cưa, sử dụng một con cổ Thủy đạo nhị chuyển, cướp được đi sâu xuống đáy Nguyên Tuyền.

“Là nơi này.”

Phương Nguyên hít sâu một hơi, lấy từ không khíếu ra hai thứ, cổ Thâu Thủ tam chuyển và ý chí trọng sinh cửu chuyển.

Bây giờ chính là một lần đánh cược lớn, ý chí này của hắn đủ để luyện hóa một số con cổ ngũ chuyển của Cổ Nguyệt Nhất Đại.

Phương Nguyên dốc toàn lực, điều động chân nguyên nhị chuyển trung giai, thôi động cổ thâu thủ, mang theo ý chí của hắn, đi vào hồ máu.

“Haha, gần ngàn năm không gặp, sư huynh, huynh làm đệ vừa vui vừa kinh ngạc đấy.” Trên bầu trời cách mặt đất trăm trượng, một lão giả Cổ sư đang quan sát, biểu hiện vô cùng lạnh lùng.

Mái tóc ông ta bạc trắng, lông mày cũng bạc luôn, đang ngồi trên một con hạc lớn, bàn tay phải mở ra, chính giữa có một con Cổ trùng màu đỏ.

Con Cổ trùng này óng ánh, long lanh, giống như Hồng mã não, hình dáng tương tự con ve, lúc này đang phát ra ánh sáng mờ ảo, trực chỉ Cổ Nguyệt sơn trại.

“Sư huynh, cho dù huynh trốn đến đây, cũng sẽ bị ta tìm thấy thôi. Năm đó, huynh đoạt mất cơ duyên của ta, lần này, ta sẽ trả lại cho huynh gấp trăm lần.”

Bạch mi lão nhân nghiến răng nói, gương mặt hiện lên cừu hận sâu nặng.

.....

Bầu trời xanh trong, mây bay từng đám.

Cổ sư lão giả cưỡi trên bạch hạc, bên dưới đôi lông mày trắng sắc bén như lưỡi đao là đôi mắt tỏa ra sát khí thâm trầm.

“Ha ha ha, mối thù này, để đám con cháu hậu bối của ngươi đến chịu cũng được đấy.” Lão cười phá lên, nhìn xuống chiến trường bên dưới, duỗi ngón tay gầy như que củi ra, nhẹ nhàng chỉ xuống một cái.

Bạch hạc bên dưới lập tức ngẩng cái cổ thon dài ưu nhã lên, phát ra một tiếng kêu to kéo dài.

Âm thanh khuếch tán trên bầu trời rộng lớn, dư âm còn vọng mãi, vô số âm thanh đáp lại truyền đến.

Tiếng hạc kêu kéo dài không dứt, hết đợt này đến đợt khác. Đây không phải là tiếng kêu mà một bầy hạc hai ba trăm con hay hai ba ngàn con có thể làm được, ít nhất cũng phải có một vạn con, mới có thể tạo nên hiệu quả như vậy.

Hốc mắt của Tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác chậm rãi mở rộng. Ông vừa được cổ sư trị liệu cứu giúp, liền nhìn thấy trên trời xuất hiện một con, hai con, ba con… Hàng ngàn hàng vạn con hạc, lít la lít nhít lao xuống nơi này.

“Tại sao có thể như vậy?”

“Nhanh chóng chuẩn bị, phòng ngự!” Ông hét lớn ra lệnh.

“Vẫn nên mau chạy đi, bầy hạc này có hàng vạn con. Nhất định có Vạn Thú Vương.”

Đám cổ sư xôn xao, trong lòng đều chấn động, ý chí chiến đấu lung lay.

Phi hạc co cánh lại, như mưa tên đầy trời mãnh liệt bắn xuống.

Tiếng quát lớn.

Tiếng la hoảng hốt, tiếng kêu thảm thiết đồng loạt vang lên, các loại ánh sáng bùng lên, các loại Nguyệt Nhận, Thủy Đạn, Thiết Thứ bắn lên bầu trời.

Sau một trận chống cự kịch liệt mà ngắn ngủi, đám cổ sư thương vong hơn phân nửa.

Phi hạc này mỏ dài như chùy sắt, mỗi một lần cánh chúng vỗ ra đều giống như lực húc của lợn rừng, móng vuốt có thể làm nứt đá. Phi hạc bình thường đã khó đối phó. Huống chi là ở bên trong bầy hạc, còn có một số lượng lớn phi hạc cấp bậc Bách Thú Vương, phi hạc cấp bậc Thiên Thú Vương cũng không phải là ít.

Gia tộc Cổ Nguyệt có thể chống cự được “Lang Triều” ngoài dựa vào kinh nghiệm tích lũy được trong quá khứ ra, thì thứ quan trọng hơn chính là dựa vào lớp phong thủ vững chắc của sơn trại. Nhưng ở nơi này, đã sụp đổ thành một mảnh hoang vu trống trải. Làm gì có kiến trúc phòng ngự nào?

Hầu như sau đợt tấn công đầu tiên, quân số cổ sư liền giảm đi một nửa, phàm nhân chết đi vô số.

Bị mỏ dài của phi hạc đâm xuyên tim, bị vuốt hạc cào vỡ đầu, bị cánh hạc vỗ phun máu, bay xa ra ngoài, xương cốt toàn thân vỡ vụn.

Hỗn loạn thành một đoàn.

Hết.

Bạn đang đọc Cổ nhân xuân của Trường không dạ minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phucdangiang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.