Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy cơ

Tiểu thuyết gốc · 1952 chữ

“Không ngờ có ngày ta được tận mắt nhìn thấy cái đồ chơi này…” Công tước Alan Langeton chầm chậm bước vòng quanh chiếc giường đặt Kite và Jane. Hai mắt hắn không rời được khỏi quyển trục có chưa sơ đồ trận pháp.

“Cấm thuật thất truyền,” Alice cũng tỏ vẻ suy ngẫm. “Không ngờ lại xuất hiện trong người một tên Pháp Sư cấp Sắt. Xung quanh ngài quả thật không có ai tầm thường.”

“Cũng không phải lỗi tại ta nha…” Lâm Khang nhún vai ra vẻ mình vô tội. “Hai người giúp ta dựng trận, liệu có vấn đề gì không?”

“Bên trong bí cảnh, lại không sử dụng để đối phó với người khác, miễn cưỡng có thể chấp nhận được,” Alan thở dài một hơi, sau đó hung dữ lườm Lâm Khang. “Nhưng nó cũng quá tà ác, nếu không phải vì Alice nhờ vả…”

Hắn ngừng một lát rồi lắc đầu quay đi.

“Thôi bỏ đi. Đồ cần thiết để vẽ trận pháp bọn ta có đủ, chỉ thiếu máu và một lượng lớn linh thạch, cái này ngươi đến lo.”

“Được, bố vợ,” Lâm Khang đáp ứng ngay, liền từ trong không gian trữ vật lấy ra gần hai chục bình máu được hắn tạo ra bằng linh lực, cùng với một đống lớn linh thạch. Những đồ vật này lại tiêu hao một lượng đáng kể linh lực dự trữ của hắn, nhưng không có cách nào. Thời hạn bảy ngày sắp trôi qua, nên trận pháp này nhất định phải dựng.

Alan nghe hắn gọi mình như vậy thì mở mồm định mắng, nhưng sau đó lại nuốt xuống. Thay vào đó, hai cha con nhà Langeton đuổi hắn ra khỏi phòng, với lý do linh lực tỏa ra từ người chủ bí cảnh quá mạnh, có thể làm ảnh hưởng đến quá trình dựng trận pháp.

Lâm Khang cũng chỉ biết nghe theo. Hắn tin tưởng Alice. Mà Alan, với địa vị của hắn, cũng không cần thiết phải làm trò tiểu xảo, nhất là ở trước mặt con gái mình.

“Sẽ ổn thôi,” Sarah từ bếp bước ra, dùng cả hai tay nắm lấy tay Lâm Khang. “Tiểu thư Alice là một thiên tài Ma Pháp, còn ngài Công tước tuy không phải là một Pháp Sư, nhưng cũng rất mạnh mẽ và am hiểu về các loại trận pháp.”

“Ừm, ta cũng không lo bọn họ sẽ làm hỏng việc,” Lâm Khang hôn nhẹ lên mu bàn tay Sarah. “Chỉ là dính dáng đến cấm thuật làm ta có chút không yên tâm. Sau vụ này cần phải để ý tên Kite đó hơn một chút.”

“Vâng, tiếc là những người am hiểu về lời nguyền của nhà Langeton đều không thể rời đi,” Sarah nói. “Bên Mary và Lance vẫn không có tin tức gì sao?”

“Không có, nhưng chỉ cần trận pháp được dựng lên, chúng ta sẽ có thêm thời gian,” Lâm Khang lắc đầu, dẫn nàng vào phòng ngủ của mình. Cho dù hiện tại cả hai không có hứng thú làm gì, nhưng để Công tước Langeton nhìn thấy hắn gần gũi với Sarah lúc này không phải là ý hay.

Hai người cùng nhau tán gẫu một hồi, đến khi được gọi trở lại phòng của Kite và Jane. Khi họ bước vào, căn phòng nhỏ đã tràn ngập một thứ ánh sáng màu tím quỷ dị, phát ra từ một vòng tròn Ma Pháp đầy những ký tự kỳ quái được vẽ dưới sàn và trên trần nhà, lấy cái giường trong phòng làm trung tâm.

“Cũng khá phức tạp, nhưng không làm khó được cha con em,” Alice vừa ôm cánh tay Lâm Khang vừa nói, hiển nhiên là rất tự hào về tác phẩm của mình. Alan thì vẫn đang đi vòng quanh phòng, cẩn thận kiểm tra từng nét khắc. Phải mất thêm gần mười phút, ngài Công tước mới yên tâm đứng thẳng lên.

“Ta đã làm hết mức có thể rồi,” Alan nói. “Chưa có ai từng dựng trận pháp này trong hàng thế kỷ, chỉ mong là không có gì sơ xuất. Lời nguyền trên người Kỵ Sĩ kia ta cũng đã xem qua, không dễ phá đâu, nhưng với trận pháp này, hai người bọn họ vẫn còn thời gian.”

“Làm phiền ngài rồi,” Lâm Khang vội vàng nói. “Nếu có gì ta có thể làm…”

“Đi theo ta,” Alan vẫy tay với hắn, rồi rảo bước ra khỏi phòng. “Alice, Sarah, ở lại đây.”

“Cha…!” Alice định đi theo, nhưng nàng bị vẻ nghiêm nghị trên mặt Alan cản lại. Cho dù được nuông chiều, nàng cũng biết giới hạn của cha mình. Nàng và Sarah chỉ biết đứng đó nhìn Alan và Lâm Khang rời khỏi phòng, tiến vào khu tầng ba đang xây dở.

—--------------------------------

Lâm Khang theo Alan ra khỏi phòng mình, trong lòng rối bời, tự hỏi liệu có phải Alan đang tìm một chỗ xa xa để khử mình không. Nhưng mặc cho hắn lo lắng thế nào, vị bố vợ tương lai vẫn không hé môi lấy một lần, chỉ tiếp tục bước tới, cho đến khi cửa phòng của Lâm Khang biến mất khỏi tầm mắt.

“Được rồi, ngài Lâm Khang,” hắn đột nhiên quay người lại, và với một tiếng động chát chúa, rút thanh kiếm cấp Bạc ra khỏi vỏ. Lâm Khang phản ứng ngay. Trong nháy mắt, trong tay hắn đã xuất hiện một cây cung đã giương sẵn. Hơn chục vũ khí thuộc ít nhất là cấp Sắt hiện ra trong không trung, tất cả chỉ thẳng vào Alan. Đồng thời, hắn kích hoạt toàn bộ Khu Vực phụ trợ, bao gồm cả Lời Nguyền Của Nhện.

Lâm Khang không thể chạy thoát hay đánh bại Công tước Langeton, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không thể thử. Chỉ cần Alice và Sarah nghe thấy tiếng động…

“Ừm, phản ứng không tệ,” Alan liếc nhìn đống vũ khi lơ lửng xung quanh như thể tất cả chỉ là ruồi muỗi vo ve trên đầu hắn. “Lại còn có một loại nguyền rủa gì đó làm ta bị chậm lại, mà không cần niệm chú hay dựng trận pháp. Thú vị thật. Đến đi, ta không có nhiều thời gian. Tấn công ta bằng đòn mạnh nhất mà ngươi có thể. Phần linh lực thiếu hụt ta sẽ bù lại.”

“Ừm…?” Lâm Khang chớp mắt đầy ngạc nhiên. Có vẻ hắn đã hiểu lầm, Alan căn bản là không muốn giết hắn, mà chỉ đang thử sức mạnh của hắn thôi. “Cái này…”

“Chồng tương lai của con gái ta mà thiếu quyết đoán vậy sao? Đến!” Alan quát lên.

“Vậy…xin bố vợ thứ lỗi!” Lâm Khang cũng không chần chừ nữa. Hắn thả tay, để mũi tên xé gió bay thẳng đến khuôn mặt không được bảo vệ của Alan. Đồng thời, hàng loạt vũ khí đang lơ lửng trên không trung cũng lao thẳng vào ngài Công Tước. Lượt thứ nhất vừa qua, một đợt vũ khí thứ hai lại hiện lên, lần này toàn cấp Thép, cũng là cấp cao nhất mà Lâm Khang sở hữu.

Cuộc dội bom tiếp tục cho đến khi Lâm Khang cảm thấy linh lực của mình đã hạ đến mức báo động. Khi mọi tiếng động lắng xuống thì cả hành lang tạm thời mà hắn dựng lên đã bị san thành bình địa, lộ ra một phần tầng ba thực sự ở phía sau. Khói bụi mù mịt che phủ khắp nơi, nhưng Lâm Khang, nhờ vào năng lực của chủ bí cảnh, vẫn thấy Alan đứng đó, một vòng tròn bảo vệ được dựng lên bằng Ma Pháp bao phủ lấy người hắn.

“Vậy là ta tiêu tốn hết vốn liếng vẫn không thể đụng đến người ngài,” Lâm Khang lắc đầu cười khổ.

“Đẳng cấp chênh lệch quá xa,” Alan phẩy tay một cái, một luồng gió nhẹ xuất hiện, cuốn bay tất cả khói bụi. “Vũ khí cấp cao nhất ngươi có là cấp Thép, cho dù không có vòng bảo vệ, cùng lắm ngươi chỉ có thể làm xước áo giáp của ta thôi. Tuy nhiên, kỹ năng này không tệ, chỉ cần ngươi sưu tập được những món vũ khí cấp cao hơn thì nó sẽ trở nên rất mạnh mẽ.”

“Bình thường mà nói,” ngài Công tước tiếp tục sau khi tra lại kiếm vào vỏ. “Ta sẽ không chấp nhận một tên yếu ớt như vậy làm chồng con gái ta, nhưng ngươi lại là một chủ bí cảnh với tiềm năng vô hạn. Nói hơi khó nghe một chút, nhưng không ai là không thèm muốn có một bí cảnh hạch tâm cho riêng mình.”

“Vậy sao ngài không cứ như vậy mà lấy nó đi?” Lâm Khang hỏi lại.

“Lẽ ra phải là như thế, nếu Alice hoàn thành nhiệm vụ của mình,” Alan nhếch mép cười. “Ngươi cứu con bé một mạng, ta tha cho ngươi một mạng.”

“Bố vợ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Alice.”

“Còn chưa cưới xin đâu, đừng có gọi ta như thế!” Ngài Công tước trừng mắt lườm hắn. “Còn nữa, đây cũng không phải lý do duy nhất ta gọi ngươi ra đây.”

Hắn thò tay vào trong bộ giáp, lấy ra một quyển trục giấy da và đưa nó cho Lâm Khang.

“Sau khi nghe Sarah báo cáo, ta đã có chút nghi ngờ. Lúc nãy trực tiếp quan sát lời nguyền trên người Kỵ Sĩ đó, ta càng chắc chắn hơn. Tên Xạ Thủ đó…là rắc rối lớn. Hai ngày trước, tòa thành Cromer đã đôi chủ. Hắn ta, cùng với khoảng hai trăm người thuộc hạ cài cắm từ trước đã thực hiện một vụ soán ngôi chỉ trong một đêm.”

“Thành Cromer là…”

“Tòa thành của lũ buôn nô lệ,” Alan trả lời. “Địa hình hẻo lánh, dễ thủ khó công, lại nằm ngay bên kia biên giới giữa quốc gia này và Đế Chế Sogon. Bên đó không cấm buôn bán nô lệ…”

“Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến ta?” Lâm Khang liếc nhìn qua quyển trục kia. Trong đó là thông tin về tên Xạ Thủ với tên gọi Josef. Chỉ dựa vào độ dày của quyển trục cũng có thể thấy tên này có quá khứ phức tạp thế nào. Lâm Khang quyết định sau khi trở về sẽ nghiên cứu thêm một chút, rồi đem quyển trục bỏ vào không gian trữ vật.

“Thành Cromer đang chuẩn bị cho chiến tranh,” Alan nói. “Ta không nói chắc rằng bọn chúng đang đến đây trả thù, nhưng tốt nhất là không nên buông lỏng cảnh giác, và thêm các hạng mục phòng thủ cho các Tinh Linh kia. Ta phải trở về lo công việc, nhưng Alice sẽ ở lại đây cùng một đội quân của nhà Langeton.”

Rồi ngài Công tước bước tới trước mặt Lâm Khang, đặt cả hai tay lên vai hắn. Alan thậm chí không dùng sức, nhưng Lâm Khang vẫn cảm nhận được áp lực chỉ từ cái nhìn của ngài ấy. Chân hắn suýt nữa thì khuỵu xuống.

“Bảo vệ Alice cho tốt. Con bé một mực đòi ở lại với ngươi, nếu có gì xảy ra với nó…” Alan gằn giọng.

“Ngài yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng ấy bằng mọi giá,” Lâm Khang không tránh né ánh mắt của hắn mà đáp trả.

“Nói lúc nào cũng dễ hơn làm, chàng trai,” Alan thở dài. “Ta chỉ mong ngươi thực hiện được điều đó.”

Bạn đang đọc Bí Cảnh Bá Chủ sáng tác bởi Shiro1104
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shiro1104
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.