Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta đã nghĩ ra kịch bản

Phiên bản Dịch · 1005 chữ

Hàng năm cô nhi viện còn thu được rất nhiều sách quyên tặng, có quyển nào mà hắn chưa xem qua chứ!

Hạ Triết cảm thấy mình cũng coi như là người đọc nhiều sách vở, nắm giữ kiến thức năm châu bốn bể, đương nhiên là lúc ở cô nhi viện hắn vẫn có một chút khuyết điểm, chẳng hạn như trong hàng đống sách được quyên tặng cho cô nhi viện không hề có sách H văn 18 cộng, cũng may lúc học đại học hắn đã thành công bù đắp khuyết điểm này!

Hạ Triết suy nghĩ một hồi, nhớ tới tối hôm qua mình không ngủ được liền quyết định nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lát.

Không ngờ vừa ngủ một giấc đã tới buổi tối, bụng đói kêu vang.

Hạ Triết vừa bị đói tỉnh, mở mắt ra đã thấy Lãnh Cầm khoanh tay đứng trước sô pha nhìn hắn.

Không cho đối phương bất kỳ cơ hội nghi ngờ hay chỉ trích nào, Hạ Triết lập tức hô to một tiếng:

"Ta đã nghĩ xong kịch bản!"

Vốn tưởng rằng sẽ dời đi lực chú ý của Lãnh Cầm, ai biết nàng căn bản không bị hắn lừa:

"Bớt làm ra vẻ. Tối hôm qua ngươi không ngủ cả đêm, đầu óc mệt mỏi, việc sáng tác kịch bản trò chơi không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, ta cho ngươi thời gian một tuần, ngươi có thể làm ra khung kịch bản đủ xuất sắc thì ta cho ngươi qua cửa.”

Hạ Triết nghi hoặc: "Vậy ngươi tới làm gì?”

Lãnh Cầm móc ra hai ống thuốc thuỷ tinh đưa cho hắn:

"Đưa cho ngươi hai ống dịch dinh dưỡng, nói thật, ngay cả ở khu dân nghèo cũng có rất ít người yếu đuối như ngươi. Gia đình ngươi làm gì kiếm sống? Chẳng lẽ chỉ có mình ngươi?”

Hạ Triết tò mò nhìn dịch dinh dưỡng trong tay, đột nhiên cảm thấy loại quan tâm và thương hại này của nàng giống như đang dành cho một con chó con mèo con nào đó được nhặt về nuôi.

Thật là quá đáng!

Nhưng hắn cũng đã sớm vượt qua thời kỳ phản nghịch, không còn cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng khi tiếp nhận thiện ý và lòng thương hại của người khác, Hạ Triết chỉ bình tĩnh trả lời:

"Không có người nhà, chỉ có một mình ta.”

“Xin lỗi.”

Lãnh Cầm áy náy nói, im lặng một lát, nàng đột nhiên đề nghị, "Nếu ngươi không nghĩ ra kịch bản tốt cũng không sao, ta có thể cho ngươi làm công việc khác.”

Hạ Triết không phục: "Có ý gì, thương hại ta đúng không? Ta nói ngươi nghe, ta là người có tài thật đó, thật sự đã nghĩ ra nội dung kịch bản rồi. Ngươi ngồi xuống đây ta kể cho ngươi nghe.”

Lúc này Lãnh Cầm mới phát hiện, Hạ Triết không sa đà vào cảm xúc buồn bã tiêu cực mà lúc nào cũng có sức sống và tích cực hướng lên như lần đầu tiên nàng gặp hắn.

Nàng không ghét tính cách như vậy.

Ngồi xuống sô pha, Lãnh Cầm cười nói: "Ta nghe đây, ngươi nói đi.”

"Khụ khụ, vậy ta bắt đầu kể, câu chuyện này xảy ra vào thời đại xa xưa, nhân vật chính của câu chuyện ta tạm thời đặt tên là Tiểu Hạ..."

Hạ Triết vẫn rất thích làm ra vẻ, thấy ánh mắt quái dị của Lãnh Cầm bèn giải thích, "Ánh mắt của ngươi có ý gì? Ta chưa nói hết câu mà, nhân vật chính tên là Sherlock Holmes.”

(Chú thích: Phiên âm của Sherlock là Hạ Lạc Khắc.)

“Nhưng câu chuyện phải bắt đầu từ một nhân vật khác, người đàn ông này tên là Watson, là một bác sĩ quân y đã giải ngũ vì bị thương ở chân.

Watson vừa mới rời khỏi chiến trường, còn đang khó thích ứng với cuộc sống không có việc gì làm...”

Hạ Triết vừa kể chuyện xưa vừa thầm nhủ trong lòng: "Ta cũng không tin Conan Doyle không được, cùng lắm ta lại mời thánh Agatha Christie ra hoặc Matsumoto Seichō, hôm nay ta mà không làm cho ngươi ngứa ngáy khó chịu không ngủ được thì ta… liên quan gì ta? Chắc chắn là do khẩu vị của ngươi có vấn đề!”

Lãnh Cầm nhanh chóng ý thức được câu chuyện này hẳn là kịch bản do Hạ Triết nghĩ ra, trên thị trường chưa từng có loại cốt truyện như vậy.

Nghe một hồi, nàng nhịn không được hỏi: "Tại sao còn cần phải đào thi thể lên để làm thí nghiệm xác định vết bầm?"

Hạ Triết giải thích: "Khi đó khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển như bây giờ.”

Lại qua một lúc.

“Còn chưa có xe bay, đó là niên đại gì vậy?”

Hạ Triết kiên nhẫn giải thích: "Thật lâu thật lâu trước đây.”

Lãnh Cầm: "Tại sao...”

Hạ Triết rốt cuộc không nhịn được nữa: "Ngươi phiền quá, im lặng nghe ta nói!”

Lãnh Cầm cắn răng tạm thời im lặng, nhưng rất nhanh tâm tình miễn cưỡng của nàng đã biến mất bởi vì câu chuyện hấp dẫn đến kỳ lạ này cùng nhân vật chính Sherlock có tư duy nhạy bén đến kinh người và tính cách quái gở khó hiểu.

Tương tự, Watson nhiệt tình và trung thành lại thêm một chút hài hước cũng làm cho nàng vô cùng yêu thích.

Bây giờ cho dù bảo nàng hỏi nàng cũng không muốn hỏi.

Ai ngờ Hạ Triết lại bắt đầu tìm đường chết: "Ta kể đến đây ngươi có hiểu không? Có câu hỏi gì muốn hỏi không?”

Lãnh Cầm trợn mắt nhìn hắn!

Lại nói một hồi, Hạ Triết: "Vẫn không có câu hỏi gì sao, ta uống một ngụm nước đã, ngươi có thể tranh thủ hỏi.”

Bạn đang đọc Bạn Gái Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ (Dịch) của 40 Cảnh Cáo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.