Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập Vai? Không phải là không thể có tiền

Phiên bản Dịch · 1735 chữ

“Lưu Hân, ta cảm thấy ngươi không xứng đáng bị như vậy” Tân Châu nhịn không được nhếch môi.

Lưu Hân nghĩ đến tối qua chữa trị,khiến nàng mũi vẫn như cũ tắc nghễn. “Nếu như hắn dễ dàng hòa hợp.Cô giơ tay ra hiệu cho Tân Châu nhìn vào mu bàn tay bị đâm của mình sắc mặt Tân Châu lập tức trầm xuống “Vậy tối qua đã xảy ra chuyện gì?’

“Anh ta đuổi tôi ra ngoài, tôi dầm mưa cả đêm.” Nghĩ đến đây, Lưu Hân càng tức giận, mím môi, “Tôi dùng lời lẽ tử tế cầu xin anh ta, nhưng anh ta không hề đáp lại, còn anh ấy thậm chí còn không tỏ ra thương xót. Anh ấy đã rất tức giận.”

“Tên tàn tật Tiêu gia kia dám làm như vậy với cô?” Tân Châu tức giận xoắn tay áo lên, “Hắn đã dám ức hiếp cô, ta liền bảo anh trai ta đi đi......”

Nghĩ đến Tiêu gia nổi danh, Tân Châu không khỏi sợ hãi, mím môi không dám nói ra những lời như xé nát Tiêu gia Lưu Hân bị sự hèn nhát của cô chọc cười, vừa định nói chuyện thì đã thấy có hai người từ bên ngoài đi vào.

Đập vào mắt cô đầu tiên chính là Vu Thừa cao gầy, Vu Thừa xuất hiện nhất định là ở bên cạnh Tiêu Dương

Lưu Hân rũ mắt nhìn xuống, nhìn thấy Tiêu Dương mặc vest, đi giày da lặng lẽ ngồi trên xe lăn,

Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng thiếu đi sự dịu dàng của ngọn đèn pha lê đêm qua, trông càng lạnh lùng góc cạnh đôi mắt đen láy, sắc bén như mắt chim ưng sẽ khiến bất cứ ai nhìn vào phải rùng mình.

Một vị thần ác sống

Mái tóc chải chuốt tỉ mỉ, bộ vest chính tề, cà vạt thắt gọn gàng, đôi chân dài khi cúi xuống vẫn thẳng và đôi giày da bóng loáng, tất cả đều bộc lộ phẩm giá của anh . Đặc biệt là đôi bàn tay trắng như ngọc, thon dài và có các khớp nối rỗ ràng.

Lưu Hân hơi sững sờ há miệng, vẻ mặt có chút suy tư, không biết vì sao hắn lại xuất hiện ở phòng bệnh của mình.

“Hân, sao em không nói gì? Tân Châu nhìn theo ánh mắt kinh ngạc của cô, quay người lại, đôi mắt lập tức mở to.

Nhìn thẳng vào người đàn ông, tay còn lại không nhàn rỗi, không ngừng vố vỗ cánh tay Lưu Hân, hưng phấn hạ giọng Hân, Hân, anh chàng đẹp trai! Cô có thấy không?”

Vu Thừa sắp xếp một phòng riêng cho Lưu Hân, bên trong rất yên tĩnh, giọng nói cúa Tân Châu truyền đến tai họ từng chữ một.

Tiêu Dương ánh mắt sắc bén nhìn Tân Châu, hai chân Tân Châu run lên, nhưng không khỏi nói: “Anh chàng đẹp trai hung dữ như vậy! Nhưng tại sao anh ta lại bị què..

“Tôi nhìn thấy rồi, im đi.” Lưu Hân kéo cánh tay cô, nếu cô còn tiếp tục nói, cô là người tiếp theo sẽ vào bệnh viện!

Nhưng đàn ông này rất kiêng kỵ việc người khác nhắc đến đôi chân của mình, và cô ấy là một ví dụ

Tân Châu quen kiêu ngạo, chưa từng chịu thiệt, mạnh dạn nhưng nhỏ giọng hỏi: “Lưu Hân, anh ta có đẹp trai như trần trong ngành không?”

“Anh ta là hắn đó !” Lưu Hân nghiến răng nghiến lợi, cười giả tạo với người đàn ông.

Thứ cô nhận được là một khuôn mặt lạnh như băng.

Tân Châu vừa nghe nói là “trần trong nghành”,hai chân không khỏi run lên, sau đó tò mò: Sao anh ta lại đến bệnh viện? Anh ta nhất định đến đây gặp em.”

“Không, tôi mắng cô ấy.” Lưu Hân nói, “Tôi mắng cô ấy, có bản lĩnh thì không bao giờ bị bệnh.”

Tân Nhạc rất ý thức về thể chất của mình, điều này cho thấy chuyện tốt không có mà chuyện xấu luôn xảy ra nên cô gật đầu hiểu ý.

Một giây tiếp theo Vu Thừa đi tới chỗ cô: “Cô Tân, xin cô tạm vắng mặt thiếu gia của chúng tôi muốn nói chuyện với một mình cô Lưu.”

Vu Thừa không thừa nhận mối quan hệ vợ chồng của họ nên tên Vu Thừa đã đổi từ “vợ ” thành “Cô Lưu”.

Lưu Hân tự nhiên thích nghe, nhưng bây giờ “ trần trong ngành” muốn nói chuyện một mình với cô, cô không thích chút nào!

“A?” Tân Châu sửng sốt.

Lưu Hân lén lút nắm tay cô,thầm cầu xin cô đừng rời đi. Tân Châu vẫn luôn trung thành, chống tay lên hông nói: “Không được!”

Vu Thừa cười nói: “Tân gia muốn chống lại Tiêu gia?”

Chuyện vốn là chuyện nhỏ bống nhiên tăng lên mức độ thù địch giữa hai nhà, Tân Châu dù có kiêu ngạo đến đâu cũng biết tầm quan trọng nên không còn cách nào khác là phải ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, tuy phòng rất rộng rãi nhưng Lâu Hoan lại cảm thấy có chút hụt hơi.

Cô không muốn chờ đợi “trần trong ngành” lên tiếng

“Có chuyện gì vậy, ông Tiêu?” Vì họ gọi cô là cô Lưu, nên cô gọi anh là Ông Tiêu là đúng

Tiêu Dương đẩy xe lăn lại gần cô. Lưu Hân bị bệnh, vẫn còn rất yếu, sợ lại bị một người đàn ông ném ra ngoài. Đây là tầng mười sáu, nếu bị ném ra ngoài, liệu cô có sống sót được không?

“Đừng tới, tôi đã bảo anh đừng tới gần mà.” Lưu Hân có chút lo lắng, nhưng vẫn ngẵng cao đâu, lợi dụng thể chất xui xẻo của mình nói: “Khi không có trợ lý thì đừng di chuyển.” Để tôi đẩy anh. Hãy cẩn thận khi anh di chuyển khỏi ghế. “Nếu anh ngã, tôi không thể đỡ được anh.

Cô lặng lẽ chờ đợi.

Không phản hồi.

Tiêu Dương đã dừng lại cách cô nửa mét.

Lưu Hân cau mày, thấp giọng lầm bẩm: “Vô dụng? Tại sao lại vô dụng? Là người già không quan tâm, hay là là người khuyết tật không quan tâm? Ngươi có quan tâm chăm sóc người già yếu, tàn tật không?” ngay cả khi không may mắn?”

Cô nghe thấy tiếng Tiêu Dương nói rõ ràng:

...

Tôi không để ý rằng tối qua cô vẫn còn hơi lo lắng.

“Hỏi cô.” Tiêu Dương vừa nói, Lưu Hân lập tức ngồi thầng dậy.

“Cái gì?”

“Đó là mức “trần trong ngành” niêm yết ở Thượng Hải. Một người phụ nữ giàu có, có thể điên đến mức có thể thưởng cho người đàn ông tiền đủ để tự mua đủ thức ăn và quần áo sống một cuộc đời sung sướng sao?”

Lâu Huân hít một hơi: “!!!

Mẹ ơi, anh ấy đã nghe thấy rồi!

Anh ấy đã nghe thấy nó! Chắc anh ấy nghĩ tôi đang xúc phạm anh ấy!

“Không, xin hãy nghe lời giải thích của tôi.” Lưu Hân vén chăn lên, ngồi xếp bằng như muốn thương lượng với anh ta, “Tôi đang khen ngợi anh, khen anh đep trai, tôi không nghĩ có.” Bất kỳ từ ngữ đẹp đế nào trên thế giới này.”

Lưu Hân khịt mũi và tâng bốc anh ta hết lời này đến lời khác.

“Cho nên tôi chỉ có thế dùng những gì tôi biết để miêu tả.” Lưu Hân mím môi, nở một nụ cười

Giả tạo

Tiêu Dương hơi nhướng mày, nhưng mặt vẫn nghiêm túc: “Vậy ngươi biết một đại phu nhân có thể cuồng ta đến mức có thể tự mình lo đủ cơm ăn áo mặc sao?”

- Cái này, cái này.. Lưu Hân đột nhiên cảm thấy xấu hổ

“Không biết.” Tiêu Dương bỗng nhiên mỉm cười, Lưu Hân da đầu đột nhiên tê dại, cô cảm thấy có gì đó không ổn, lời tiếp theo của Tiêu Dương truyền vào tai hắn: “Cô chứng minh lại đi.

Chứng minh gì đây?

Cô có muốn tự mình có đủ cơm ăn áo mặc không?

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lưu Hân vừa xanh vừa đỏ, quả nhiên cho rằng tôi đang sỉ nhục anh ấy, anh ấy cũng đang cố sỉ nhục tôi !

Nhưng tôi thực sự không có ý xúc phạm anh!

Nhìn thấy Tiêu Dương lại đẩy xe lăn, Lưu Hân sợ hãi trốn vào góc giường, hung hăng chỉ vào hắn mắng: “Đừng lộn xộn, nếu lại lộn xộn, ta sẽ nguyền rùa ngươi không bao giờ tìm ra.” Một người Vợ!”

Hắn còn trẻ, không hề sợ hãi, nên cười khẩy: “Nói thì dám nhưng lại không dám làm?”

“Không liên quan đến anh!” Lưu Hân cầm một chiếc gối mềm làm vũ khí,

Cô vốn đã nhỏ nhắn, thu mình lại, nhìn càng dễ bị bắt nat. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút ứng hồng nhẹ như quả đào chín đầu mùa.

Lưu Hân ôm chặt gối, cố gắng giãy dụa: “Hơn nữa, tôi lấy tiền để làm một đại phu nhân. Nói ra, anh có thấy tôi giống tiểu thư nhà giàu không? Gia đình tôi vừa phá sản, bây giờ tôi là một người nghèo. Anh không thể hành động.

“Cầm lấy.” Tiêu Dương mặt lạnh lùng ném một tấm thẻ ngân hàng qua, rơi trúng ngón chân tròn của cô thẻ khiến Lưu Hân nao núng, cô khó hiểu nhìn thẻ ngân hàng: “Cái gì?”

“2 triệu Usb ở Thẻ giờ là của cô đấy.”

“..2 triệu?” Lưu Huân nhìn chằm chằm Tiêu Dương, sau đó lại nhìn thẻ ngân hàng dưới chân,

Như đang cân nhắc thứ gì đó.

Gia đình cô hiện nay rất nghèo và nợ nần chồng chất.

2 triệu tuy không thể giái quyết được khó khăn lớn của gia đình cô nhưng vẫn có thể giải quyết được khó khăn nhỏ.

Im lặng một lát, Lưu Hân lặng lẽ đưa tay lấy thẻ ngân hàng, lúng túng nói: “Có tiền cũng không phải là không thể.”

Hiện tại đến lượt Tiêu Dương, hắn chi muốn nhìn nàng làm trò hề, cô sửng sốt: “...”

Bạn đang đọc Anh Tiêu, vợ anh lại muốn bỏ trốn của Nhất Thế Công Hoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy14400896
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.