Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ nhân đều khó lường

Tiểu thuyết gốc · 3829 chữ

Sau khi Đông Phương Uyển ra hiệu bắt đầu tính giờ, đám người bọn họ lãi bỗng chốc nhìn nhau không biết làm gì.

Cản bản có lẽ do bản thân quá ngu ngốc thế nên nhất thời không biết đưa ra lựa chọn làm sao cho hợp lí.

Ngay cả Diệp Phương Tuấn hắn cũng trở nên chậm hiểu, chưa kịp phản ứng.

“Dựa thẹo địa vị thì ngẫm thấy Diệp công tử thích hợp nhất chính là phú thương kia, chỉ có ngài mới có thể hội tụ đủ khả năng đảm nhận vị trí đó, ngài thấy lời của tại hạ thế nào?”

Đội nhiến Hoàng Thiên Vũ từ trên vai Lâm Hùng lời nói phát ra, nghe thấy điều này không hiểu sao trong lòng Diệp Phương Tuấn hắn dâng lên cảm giác hắn thượng đẳng hơn đám người còn lại.

“Ta cũng vốn là một người giàu có, nếu nghe theo lời tiểu tử này quả thật rất thích hợp!”

Phương Tuấn trong đầu thầm nghĩ, hắn không mảy may chút nghi ngờ nhận lấy vai của hắn là phú thương trên con tàu kia.

“Lát nữa ta chỉ cần bỏ ra chút tiền nhỏ là đám ô hợp dân đen còn lại chắc chắn sẽ nhường lấy cho ta một suất”

Lại nói sau khi Diệp Phương Tuấn nhận lấy vai trò thì không một ai lên tiếng thêm. Ngẫm thấy tình hình như vậy, Thiên Vũ lời nói nhanh nhẹn đi trước:

“Tại hạ là người nhỏ tuổi nhất ở đây, thân thể lại khiếm khuyết, nếu mọi người có ý nhường ta chắc cũng không ai phản đối đâu nhỉ?”

Đám đông nghe được lời này nhất thời không biết xử trí ra sao, lại thấy tiểu tử vừa rồi nói đỡ cho mình như thế, trong lòng Diệp Phương Tuấn dâng lên hảo cảm với hắn. Đoạn bèn nói:

“Ta không có ý kiến!”

“Thế ta cũng không có ý kiến!”

“Ta cũng thế!”

“…”

Tiếp sau lời nói của Diệp Phương Tuấn, đám người đua nhau nói theo, phần thì nể nang lời nói của tên công tử kia, phần thì ngại phiền phức.

Thế là sau một hồi vừa đủ nửa khắc, tất cả các vai trò vị trí đã được vừa vặn nhận lấy hết.

Sau khi sắp xếp cho đám người vị trí trên đài cao, thuận tiện cho đám người còn ại hóng chuyện có thể thuận tiện quan sát, ĐÔng Phương Uyển hướng về phía mười người phát biểu.

“Thời gian các người đấu trí có thể bắt đầu!”

Ngay sau lời phát biểu của Đông Phương Uyển được phát ra, tiên hạ thủ vi cường, Hoàng Thiên Vũ đột ngột trở nên cứng rắn cương ngạnh một cách lạ thường, khác hoàn toàn với trạng thái trước đây của hắn.

“Xin thưa với các vị, ta thân là tể tướng của cả một vương triều, cái mạng quèn của ta ngày hôm nay vứt bỏ đi mà có thể cứu thêm một người, bản thân tại hạ không thể hận mình có thể làm sớm hơn điều ấy.

Thế nhưng mạng của ta không tính là gì, nhưng mà hàng vạn cọn dân vương quốc mà ta đang gồng gánh trên vai trách nhiệm cứu rỗi bọn hắn thì khác.

Vậy nên việc xả thân hi sinh vì nghĩa tại hạ chỉ có thể từ chối!”

Đám người bất ngờ trước sự lật mặt của Thiên Vũ một thì Đông Phương Uyển cô ta lại bất ngờ mười.

“Hắn quả thật chỉ là một tiểu tử sao?”

Thanh Trục bên cạnh ngây ngô không hiểu ý tứ trong lời nói của tiểu thứ của mình liền hỏi cô.

“Ý tiểu thư là sao? Hắn bề ngoài chính là một tiểu tư, dáng dấp cùng lắm mới chỉ mười tuổi”

Ánh mắt Đông Phương Uyển nhìn sáng Thanh Trúc đầy thát vọn, trong đầu của nha đầu ngốc này thật sự sợ rằng chẳng có não ở trong.

“Hắn ta bề ngoài tuy nhỏ tuổi, ấy thế nhưng suy nghĩ không hề tầm thường. Đầu tiên hắn tạo ra sự chú ý, điển hình là việc đưa ra gợi ý cho Diệp Phương Tuấn hắn ta, nhận lấy một cái xem trọng của hắn. Trong đám người trọng lượng lời nói của hắn cũng trở nên nặng hơn.

Lại tiếp theo đó lợi dụng khiếm khuyết của bản thân làm người khác mất cảnh giác, thuận lợi lấy được một vai trò an toàn trong đám đó.

Ngay khi vừa mới vào cảnh liền ra đòn phủ đầu, trực tiếp biến bản thân trợ nên cực kì quan trọng, mà với trí tuệ đám người kia khả năng cao sẽ chẳng có ai đủ thông minh để phản bác lại luận điểm của hắn.

Thế mới nói tiểu tử này thật không đơn giản, đây không thể nào là trí tuệ của một đứa trẻ được.”

Quả nhiên như lời Đông Phương Uyển, phía dưới đám người không ai dám phản bác lấy nửa lời về việc Hoàng Thiên Vũ là người đầu tiên tranh thành công xuất bốn người kia.

“Thế thì ta cũng đáng được sống tiếp, ta cả đời lam lũ vất vả, chính là giúp qua rất nhiều người, không ngừng làm việc thiện.”

Hiển nhiên người vứa lên tiếng chính là vai Lão bá thích hành nghề lương thiện, giúp đỡ bá tánh.

“Ngài sống cũng đã gần cả đời người rồi, xét về tình thì ngài làm nhiều việc thiện như thế thì quả thực ngài là một người có thế tiếp tục ở trên con tàu”

Hoàng Thiên Vũ vừa mới kết thúc phần phát biểu của mình nay lại tiếp tục đưa ra luận điểm của bản thân.

Mà người kia thấy vậy cũng mừng thầm tưởng rằng Thiên Vũ hắn ủng hộ bản thân.

“Thế nhưng!”

Lão bá khuôn mặt rạng rỡ vui tươi bỗng nghe thấy từ này bỗng chốc gương mặt tối sầm, hắn không hiểu vì sao vị tể tướng kia vừa mới nâng hắn lên chín tầng mây đột ngột nói ra từ này khác nào lại thả hắn rơi xuống?

“Xét về lí ngài cũng già cả rồi, hỉ nộ ái ố trong đời đã nếm đủ cả. Hơn nữa chẳng phải ngài thích làm việc thiện sao? Đây cũng có thể coi như là một việc thiện cuối cùng ngài nên làm.”

Thiên Vũ nói ra mấy lời này như trực tiếp vả thẳng vảo mặt lão nhân kia, khiến lão già ấy không biết xoay sở đáp lời ra sao.

Lại nói ngay khí vừa đáp trả Lão bá kia xong, “Tể tướng Thiên Vũ” lại quay sang hướng phía hoà tượng vừa xuất gia nói.

“Phật đã từng nói: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp”, ngài thân xuất gia là phật tử, nay gặp tình cảnh này, nói rằng ngài có thể hi sinh tính mạng vì những người còn lại trên thuyền chắc cũng không phải quá lời chứ?”

Ngay khi lời vừa nói ra, vị hoà thượng nọ có ý phản bác, nhưng không biết nói gì, từng câu từng chữ muôn phát ra từ trong họng nhưng trong đầu lại không nghĩ ra được câu từ nào hợp lí để tự cứu lấy bản thân hắn.

Đến lúc này, vị y sư nọ đột ngột tiến liên phát biểu.

“Ta thân là y sư, nắm trong tay phương thuốc cũng như là người duy nhất có thể điều chế nó giúp cho hàng vạn người đang mắc bệnh ngoài kia có thể sống sót qua cơn nguy kịch, phục hồi lại cuộc sống.

Ta chắc chắn phải là người còn lại ở trên tàu!”

Lời lẽ cứng rắn nhưng có chút nghiệp dư, nhưng mà nghĩ thực tế chút anh ta hoàn toàn có quyền được sống tiếp.

“Tại hạ nào dám có thể đẩy người như ngài vào chỗ chết! Có chăng thì chính là ma đầu bất dung thứ kia thôi.

Nếu để hắn sống sót trên thuyền thì chính là một mối đe doạ, nhưng mà nếu bỏ hắn xuống biển sẽ khiến hắn tức điên liên, không ai chế ngự nổi.Ngộ nhỡ hắn tới cuối cùng bộc phát lửa hận phá huỷ con thuyền đem chúng ta chết chùm theo há chẳng phải vô nghĩa?

Xét thấy điều đó, vị tiên trưởng chính nhân quân tử, đạo mạo thanh cao có thể hi sinh thân mình cùng ma đầu kia không?”

“Tể tướng nói có lí”

“Không thể ma đầu trên thuyền này được”

“Tiên trưởng, ngài chính là muốn tu tiên bảo vệ người yếu kém mà? Hãy xả thân vì mọi người đi?”

Ngay khi Hoàng Thiên Vũ nói ra mấy lời ấy, nghe thì có vẻ hơi bất hợp lí và thiệt thòi cho vị tiên trưởng kia. Ấy thế nhưng dưới sự đông tuận của mọi người, tiển trưởng đành phải chấp nhận cùng ma đầu kia gieo mình xuống lòng biển giữ dội kia.

Thế là trên thuyền giờ đây chỉ còn lại hai thiên tài,hai vợ chồng trẻ, y sư, cùng với phú thương và tể tướng là hắn.

“Hai thiên tài của gia tộc, các ngươi là niềm tự hào của gia tộc mình, thế nhưng trrong tình cảnh này không thể vì cái lợi ích cá nhân mà quên đi tập thể. Các ngươi thiên phú đồng đều, tu vi lại đồng cấp.

Phục hưng lại gia tộc là chuyện một người có thể làm được, thêm một người thì cũng chỉ là đẩy nhanh tiến độ mà thôi, vì thế một trong hai người phải nguyện ý hi sinh”

Thiên Vũ ngay khi vừa dứt lời, đột nhiên nam nhân nhỏ con hơn phản bác lại.

“Ta thiên phú xuất sắc, là một cường giả tương lại, tại sao phải bỏ mình tại nơi đây? Nếu thích hợp thì chính là đôi vợ chồng kia thích hợp hơn bọn ta”

Vừa nói y vừa chỉ tay vào đôi nam nữ phía mạn thuyền. Mà đôi nam nữ thấy vị thiếu niên kia chỉ đích danh cũng giật mình.

Không hiểu sao vừa vặn hai người bọn họ thực sự là một đôi vợ chồng, người vợ lại phần bụng nhô ra một chút. Một là cô ta ăn có chút hơi nhiều, hai là cô đang có mang trong người.

Thanh niên nam tử kia bước ra vỗ ngực nói.

“Bọn tại hạ lâm vào tình cảnh này âu cũng là ý trời, ta nguyện ý hi sinh. Ấy thế nhưng nương tử nàng ta đang mang trong người giọt máu của tại hạ, nàng ấy xứng đáng được sống tiếp. Không thể nào lại tước đoạt đi mạng sống của một sinh linh còn chưa ra đời nữa.”

Với giọng điệu khẩn cầu tha thiết, tất cả ai trên thuyền đều có chút mủi lòng chấp thuận. Liền sau đó người chống hướng phía mặt biển nhảy xuống.

Thanh niên thiên tài kia trong lòng vẫn còn uất ức ấy thế nhưng trước sức ép của vị thuyền trưởng đành phải bỏ mạng.

Tới lúc này Diệp Phương Tuần phu thương hắn mới sực nhớ ra, trên thuyền vừa vặn bốn người ngoại trừ hắn cùng vị thuyền trưởng.

Biết bản thân vừa rồi là quá chậm chạp, không ra tay sớm hơn.

Ây~ya! Hậu thủ vi tai ương! Chính là trâu chậm uống nước đục.

“Ta nguyện ý bỏ ra một phần tài sản lớn để có thể sống sót, vị nào có thể nhường lại cho ta vị trí?”

Ấy thế nhưng đáp lại hắn chỉ là sự lạnh lùng dửng dưng của mọi người.

Tể tướng gán trên vai cả mạng sống của con dân toàn vương quốc, sao có thể vì đống bạc lẻ ấy bỏ mình?

Y sư nắm trong tay phương thuốc có thể cứu mạng hàng vạn người, đừng nói phần lớn, cả gia sản nhà phú tương cũng không mua được cái mạng cho hắn.

Người vợ mang trong mình kết tinh của hai vợ chông họ, đấy là minh chứng duy nhất còn sót lại về sự tồn tại của cha đứa trẻ. Không tiền bạc nào có thể đổi lấy nó.

Còn về thiên tài kia sao? Người huynh đệ của hắn đã ra đi, chỉ còn hắn gồng gồng gánh cả tương lai vận mệnh của gia tộc, mấy cắc bạc này có thể khiến cho gia tộc suy tàn của hắn trở nên hưng thịnh hay sao?

Thế mới nói rừng vàng biển bạc chung quy chỉ có giá trị với những người cần nó. Đặt vào tình thế này cho dù có quý giá tới đâu mạng sống chính là trên hết.

Tới cuối cùng cũng chỉ có thể tự trách bản tân quá ngu ngốc mà thôi.

Mà ở thực tại, quả nhiên tất sẽ có người nguyện ý bán vị trí của bản thân cho hắn.

Diệp Phương Tuấn đưa ra mười lượng bạc. Đây chính là tiền tiêu vặt một tuần của hắn.

Nói một chút về giá trị tiền tệ thì 10 đồng đổi 1 kim tệ, 100 kim tệ đổi 1 lượng bạc, 100 lượng bạc đổi 1 lượng vàng. Một nhà 5 miệng ăn 1 tháng cần khoảng 50 kim tệ. Với 10 lượng bạc thì chính là không làm gì cũng có thể sống tới tận gần 2 năm.

Đương nhiên một số người cũng động tâm, ấy thế nhưng dược đứng còn lại trên bục đều là những người trăm phần trăm sẽ được vào làm gia nô Đông gia. Một tháng chu cấp 20 kim tệ sống dư giả thoải mái, lại được bao ăn ở. Chỗ bạc kia tuy nhiều nhưng chỉ là nhất thới, đâu phải cứ cách một đoạn thời gian sẽ có người đưa bọn hắn tiền đâu?

Thế nên ở lại Đông gia làm gia nhân vẫn lời hơn.

Mà kể cả Diệp Phương Tuấn có ra giá cao hơn cũng ko ai dám nhân, Đông Phương Uyển trước đó có nhắc qua chính là dùng thân phận của vở kịch mà sống tới cuối cùng. Không được sử dụng thân phận thực tế mà chiến thắng. Nếu có kẻ nào mà mua gian bán dối thì chính là huỷ đi tư cách.

Ở trên đài cao, gương mặt Đông Phương Uyển có chút cứng đờ lại.

“Hắn không phải là một đứa trẻ sao? Tất cả người trưởng thành bị nó xoay như trong chóng.

Đám người đó chẳng có ai tự cứu lấy mình cả. Tất cả dường như bằng một cách nào đó thuận theo sự sắp đặt của tiểu tử này!

Người này… Ta muốn hắn!”

“Phần thi kết thúc! Tất cả những người sống sót cuối cùng mời nán lại, những ai còn lại xin vui lòng nhanh chóng ra về.”

Diệp Phương Tuấn hai mắt đánh lên ánh lửa nhìn chằm chằm Hoàng Thiên Vũ. Nếu không phải tiẻu tử này đẩy vai trò phú thương đó cho hắn thì sao hắn lại có thể thua được.

Không những mất đi sự chú ý từ người đẹp mà hắn còn mất không một mỏ khoáng thạch cho Đông Phương Uyển. Nghĩ thử xem có tức chết đi không?

Đông Phương Uyển sai hạ nhân lấy giấy bút đưa cho Diệp Phương Tuấn. Đoạn nói:

“Diệp công tử! Xét thấy công tự cũng đến lúc thực hiện giao kèo rồi. Phiền công tử có thể ký khế ước giao mỏ này cho ta”

Diệp Phương Tuấn hắn tức muốn điên lên, ả tiện nữ này như vậy mà lại hướng hắn ra lệnh.

Nhưng nếu ngay tại đây lật mặt, không hoàn thành như giao kèo đã định thì sau này hắn làm sao có thể ngẩng đầu mà bước đi trong Ưu Vong Thành cơ chứ.

Gia nhân dâng lên cho hắn một tờ khế ước. Nội dung chính là vì thua cược nên Diệp Phương Tuấn nguyện ý tặng cho Đông Phương Uyển một mỏ khoáng.

Hắn tay cần bút lông ký tên của hắn lên, lại ấn ngón tay cái của hắn vào hộp phấn bên cạnh in lên khế ước.

Giấy đã ký, vân tay cũng đã ắn, lại thêm nhiều người chứng kiến như vậy, hắn muốn sủi kèo cũng không được.

Lèm bèm mấy câu trong miệng, mang một bụng đầy tức tối, Diệp Phương Tuấn dậm chân quay đầu trở về Diệp gia của hắn.

Quay lại phía trên đài, Đông Phương Uyển ánh mắt chăm chú nhìn về phía Hoàng Thiên Vũ, đoạn nói.

“Tất cả những người phía dưới đều có thể trực tiếp thông qua sát hạch mà tiến vào làm gia nhân của Đông gia”

Đám người phía dưới reo hò, bởi bọn hắn biết từ bây giờ đời bọn hắn sẽ bớt đi phần nào cơ cực. Dù chỉ là một gia nhân vô danh tiểu tốt ấy thế nhưng đây cũng chính là điều mà bao kẻ như bọn hắn hằng mơ ước.

Nhân thấy thái độ vui mừng của đám người, Đông Phương Uyển lắc đầu ngao ngán. Tới cuối cùng cũng chỉ có như thế, đám người này trong mắt cô chính là vô dụng.

Hướng phía bậc thềm, Phương Uyển chầm chậm bước từng bước một.

Đứng trước mặt Lâm Hùng, thân hình của cô vốn nhỏ bé nay lại càng thêm phần yếu ớt.

Bàn tay nhỏ nhắn của nàng đưa lên cao, dần dần để lộ ra sau lớp lụa áo mềm mại được khâu đầu những hoạ tiết tinh xảo. Ngón tay nàng nhẹ nhàng chỉ điểm về phía tiểu tử Hoàng Thiên Vũ ngồi trên vai của Lâm Hùng.

“Ta có thể nhận tất cả, trừ hắn!”

Thiên Vũ có chút bất ngờ, điều này có chút ngoài dự liệu với hắn.

Đáng lẽ ra Đông Phương Uyển sẽ nhận hắn vào là gia nhân vì cái chỗ tài trí hơn người kia, vậy mà hiện tại lại từ chối hắn.

“Ta có thể hỏi tại sao không?”

Hắn có chút khó hiểu hướng tới Đông gia chủ tạm thời thắc mắc. Mà đối phương cũng không bất ngờ trước câu hỏi này của hắn, thành thật đáp lại.

“Bởi ngươi là một cái phế nhân, đi lại còn không nổi thì làm sao có thể giúp ta được? Trừ phi…”

Đông Phương Uyển lời nói có chút ngập ngừng.

“Trừ phi…?”

Thiên Vũ trên vai Lâm Hùng nghi vấn.

“Trừ phi ngươi nhừng danh ngạch này cho vị huynh đệ cao lớn này của ngươi. Hắn được nhận vào làm, ta cũng đặc cách nhận ngươi vào viof là người thân của hắn để hắn có thể chăm sóc ngươi.”

Đám đông thấy tình huống này như hiểu ra gì đó xôn sao bàn tán.

“Ra là vậy, chính là từ chối tiểu tử phế nhân để nhận lấy huynh đệ của hắn, chả trách”

“Ấy chính là mục đích ban đầu của cô ấy!”

“So với một tiểu tử hai chân còn không có, đổi lấy vị huynh đệ kia của hắn chẳng phải hời hơn sao?”

“…”

Mà ở phía bên này, Thiên Vũ có chút chững lại một chút, như hiểu ra điều gì đó. Gương mặt hắn mảy may không chút biến sắc.

“Chảng phải cố nói không mua quan bán chức, gian lận sao?”

“Ta là người ra đề, luật cũng do ta đề ra, ta nói được thì là được. Nói! Ngươi có đồng ý hay là không?”

Thiên Vũ hắn từ ngữ điệu của đối phương cũng hiểu ra đôi điều. Không hổ là người có thể tạm thời gồng gánh được cái gia tộc nát tàn này. Đủ tâm cơ.

“Thế thì cũng kính không bằng tuân mệnh, thế nhưngta cũng phải hỏi ý Hùng huynh đã!”

Thiên Vũ hắn điệu bộ khép nép, hai tay cũng kính nói, lại hướng về phía Lâm Hùng bên cạnh.

“Hỏi cái gì mà hỏi? Ta đồng ý, không cần phiền phức như thế!”

Lâm Hùng điệu bộ tươi cười nói, hắn chẳng mảy may để tâm việc này.

Đông Phương Uyển lúc này trong lòng thở phào nhẹ nhõm như buông bỏ được một chút gánh nặng, hướng về đám người phía trước.

“Tuyển gia nhân hom nay kết thúc, ai cũng nên về nhà nấy được rồi”

Đoạn lại hướng về phía ba người kia. Đám này suy cho cùng chỉ là phàm nhân, sức lực hai thanh niên thì có chút mạnh. Nữ nhân mang bầu cũng không lớn, làm vài tháng có thể nghỉ để sinh được.

Dù sao mục đích chính của cô hôm nay đã đạt được, lại còn được tặng kèm thêm một bảo bối.

“Được rồi! thời gian cũng muộn, các ngươi đi theo ta sắp xếp.”

Đoạn Đông Phương Uyển dẫn đám người ra hậu viện tới chỗ ở của gia nhân sắp xếp. Mà Thiên Vũ hắn lúc này trên vai của Lâm Hùng có chút tán thưởng Đông Phương Uyển thông minh.

“Lại hướng ngoại nhân đánh lừa chủ đích thu nhận ta chỉ là hàng tặng kèm cùng Hùng huynh.

Nếu cô ta đường đường chính chính nhận ta, kẻ hiểu biết cũng hiểu rằng cô ta muốn tìm một người có trí tuệ, phụ giúp cô ta trong việc lật đổ ông chú già của cô.

Cũng đủ thông minh.”

“Thế nhưng ta sao phải giúp cô ta chứ? Mục đích của ta chỉ là kiếm chút tiền để làm lộ phí tiếp tục du ngoạn thôi.

Nếu gặp cơ duyên thì còn có thể chữa đực đôi chân liệt cùng hai mắt mù này của ta.”

Đoạn, trong đầu Hoàng Thiên Vũ vang lên âm thanh khô cứng lạnh lùng không có nhân tính.

[Hoàn thành nhiệm vụ: GIA NHẬP ĐÔNG GIA!

Kết toán phần thưởng:

-Nhận một lượt tầm bảo ]

[ Phát động nhiệm vụ chuỗi: TRỢ THỦ ĐẮC LỰC

Thân là chủ nhân hệ thống, không thể nào chỉ là một tên tiểu tốt bị nuôi dưỡng được!

Trong 3 năm đưa Đông Phương Uyển lên làm gia chủ Đông gia thực thụ, nắm toàn bộ quyền hành trong tay.

Hệ thống dựa vào thời gian cũng như kết quả hoàn thanh kết toán phần thưởng.

Thất bại : Chết

Nhiệm vụ không thể từ chối tiếp nhận! ]

Hắn vừa rồi có chút vui vẻ liền nghe âm thành này, nụ cười của hắn tắt ngúm.

“Cái này hệ thống ngươi ép người quá đáng! Làm thì làm, không kàm thì ngươi cũng xử chết ta”

Thiên Vũ gương mặt cau có lèm bèm bên tai Lâm Hùng làm hắn có chút không hiểu tiểu huynh đệ hắn vì cái gì bực tức.

Bạn đang đọc Ám Vận Chi Chủ sáng tác bởi ChúaTểNgônTừ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChúaTểNgônTừ
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.