Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHUYỆN LẠ CÁI RƯƠNG ĐỒNG

Phiên bản Dịch · 2083 chữ

Thì ra chồng bà lão là một cựu chiến binh, tham gia chiến tranh Việt Nam năm 1979, bởi vì có chiến công nên được trao huân chương danh dự. Nhưng sau khi phục viên về quê chính quyền lại không sắp xếp công việc, thậm chí các trợ cấp cơ bản cũng không có. Lúc ấy đã gần trung niên, hai vợ chồng chỉ có thể về quê làm ruộng sống tạm qua ngày, nhưng đồng ruộng đã bị sung công, lý do là vì bọn họ là quân nhân, không thuộc giai cấp nông dân không được phân ruộng đất. Rơi vào đường cùng, hai người đành phải ra sau núi nơi không ai muốn đi để khai khẩn đất hoang, không ngờ lại đào được một cái rương đồng.

“Đại nương, ý của bà là, cái rương không sạch sẽ này đã có từ vài mươi năm trước?” Nghe đến đó tôi nhịn không được cắt lời. Theo lý thì cái rương đó hung tà như vậy, bọn họ đào cái rương ra thì sẽ gặp xui xẻo, sao vài thập niên rồi vẫn không việc gì, tới bây giờ mới xảy ra chuyện? “Không sai, sớm đã có.” Bà lão thở dài, ánh mắt có chút dại ra nhìn về phía sau, tôi nhìn theo phát hiện nơi đó có treo một tấm ảnh đen trắng, nam nhân trong ảnh mặc quân trang, ngực đeo huân chương, gương mặt chữ điền tràn đầy tự tin mỉm cười.

Lòng tôi đột nhiên có chút bối rối, nếu các anh hùng giúp quốc gia bảo vệ biên cương đều không thể an hưởng lúc tuổi già, vậy dân tộc này còn có hy vọng gì? Bà lão nghỉ một lát lại nói: “Sau khi đào ra cái rương đồng kia, ông nhà ta cao hứng, chuẩn bị đi bán lấy tiền, bởi vì lúc ấy chúng ta đến cơm còn không có mà ăn...” - “Đại nương, quốc gia thực xin lỗi người.” Tôi nghe xong cay mũi, có chút bi ai nói. Lúc ấy hai người bọn họ muốn bán cái rương, nhưng lại phát hiện cái rương không phải bằng đồng, căn bản là không đáng tiền.

Nhưng bọn họ thấy cái rương này rất đẹp nên không bỏ đi mà giữ trong nhà. Bởi vì cái rương không mở được, nếu mạnh mẽ mở ra thì sẽ làm hỏng cái rương nên họ vẫn luôn để đó không mở ra. Sau lại bọn họ lại cố gắng lao động dần dần sống đủ ăn, cơm áo vô lo, thậm chí đến khi già còn có con. Hai vợ chồng vốn tưởng rằng có thể luôn hạnh phúc, không ngờ khi con trai 18 tuổi thì mọi thứ đã thay đổi. Con trai họ tên là Chu Thiên, từ nhỏ đã hiếu thuận, hiểu chuyện, rất được bà con hàng xóm yêu quý, mọi người đều cảm thấy cậu bé lớn lên sẽ có tiền đồ.

Ai ngờ đến sinh nhật 18 tuổi thì Chu Thiên đột nhiên thay đổi, cả ngày nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa, cũng không muốn nói chuyện với người khác, thậm chí buổi tối còn khóc lớn. Ban đầu hai vợ chồng già cho rằng Chu Thiên gặp chuyện phiền lòng, dò hỏi vài lần vẫn không được, bọn họ cũng không hỏi nữa. Nghĩ rằng một thời gian sau sẽ ổn thôi, không ngờ sự tình càng ngày càng nghiêm trọng…

Có một hôm hai người đang ngủ đột nhiên bị một tiếng vang lớn làm bừng tỉnh, ngay sau đó trên lầu truyền đến tiếng khóc thê lương của Chu Thiên. Bọn họ mau chóng lên lầu thì thấy Chu Thiên đã đập vỡ TV thành vô số mảnh nhỏ. Chu Thiên bịt mắt lăn lộn trên mặt đất, kêu gào khóc lóc tựa như phải chịu oan khuất to lớn. Hai người vội vàng kéo con trai dậy, mạnh mẽ kéo tay hắn xuống, sau đó một chuyện làm hai người cả đời khó quên đã xuất hiện: tròng mắt của Chu Thiên đã biến mất, hai hốc mắt trống không đang trào máu tươi ra ngoài!

Bà lão sửng sốt nửa ngày, sau đó hôn mê bất tỉnh. Cha của Chu Thiên là quân nhân, tuy rằng lớn tuổi nhưng vẫn bình tĩnh, lập tức cõng con trai đi bệnh viện, nào ngờ Chu Thiên da bọc xương lại mạnh mẽ vô cùng, trực tiếp đánh ngất ông lão. Ngày hôm sau hai người tỉnh lại thấy hai mắt Chu Thiên vẫn không có việc gì, mà mảnh vỡ của TV vẫn còn đó, điều này cho thấy chuyện xảy ra tối qua là sự thật. Bọn họ biết con mình có khả năng đã gặp phải thứ không sạch sẽ, liền mời một vị âm dương tiên sinh đến xem.

Vị tiên sinh đó rất tự tin mà đến, nhưng khi thấy cái rương đồng thì liền bỏ chạy mất dép, cũng không dám nhận vụ làm ăn này nữa! Bà lão không cam lòng, lại đi mời mấy vị tiên sinh nổi danh, nhưng không ai dám nhận. Sau đó bọn họ chỉ có thể vứt bỏ cái rương, hy vọng được an bình, ai ngờ đến buổi đêm ông lão liền lăn ra chết. “Ông nhà ta chết thật thảm a!” Nói tới đây bà lão lại khóc thành tiếng, tôi biết đã đến lúc mấu chốt, liền hỏi bà lão đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì.

“Ta đang ngủ đột nhiên thấy ông nhà ta xuất hiện trước mắt, ông ấy khóc lóc bảo ta dùng gỗ đàn hương khói cung phụng cái rương đó, nói chỉ có như vậy mới có thể cứu được con trai! Còn nói chuyện làm ông ấy hối hận nhất chính là đã đem cái rương về nhà, chuyện phải tới thì không thể trốn tránh được.”...“Ông ấy nói xong thì phất tay với ta, ông ấy càng lúc càng xa rồi hoàn toàn biến mất. Khi ta tỉnh lại phát hiện ông ấy đã tắt thở, hai tay ôm chặt cái rương đó, ô ô ô.” Bà lão nói xong rốt cuộc không khống chế được, gào khóc.

Qua những điều bà ta nói tôi cơ bản có thể kết luận trong rương có âm vật, hoặc là bản thân cái rương đã là âm vật, nếu không trước khi chết ông lão sẽ không bảo bà lão hương khói cung phụng cái rương. Nếu là âm vật, tôi có phần nắm chắc có thể giải quyết được nó! Nhưng từ khi Chu Thiên 18 tuổi thì âm vật này mới bắt đầu tác quái, vậy chủ nhân của âm vật lúc sinh thời khẳng định có liên quan đến con số 18 này. Khi bà lão khóc xong, tôi hỏi Chu Thiên hiện đang ở đâu, bà ta nói hắn ở nội thành Bộc Dương.

Bà ta còn nói sau khi ông lão chết, bà ta vẫn luôn thành kính hương khói thờ phụng cái rương, Chu Thiên quả nhiên đã trở lại bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học đã thuận lợi cưới vợ sinh con, mua nhà trong thành phố, sống những ngày vui vẻ. “Vậy sao hắn không đón bà đến sống cùng?” Tôi chú ý thấy khi bà lão nhắc tới đứa con thì vẻ mặt rất ảm đạm, liền hỏi thêm một câu. Bà nghe xong có chút xấu hổ nói từ khi biết cái rương này có điều cổ quái thì Chu Thiên đã không về nhà nữa. Hơn nữa hắn sợ vợ, căn bản không định đón bà lão về ở cùng, để bà lão tự sinh tự diệt.

“Nghịch tử! Thật quá đáng!” Tôi cắn răng nói, quyết định sau khi xử lý xong âm vật sẽ giáo huấn Chu Thiên một trận! Tiếp đó tôi hỏi địa chỉ nhà Chu Thiên, rồi dặn bà lão đêm nay đừng dâng hương cho cái rương nữa, tôi muốn xem âm vật này rốt cuộc có thể làm gì Chu Thiên. Trước khi ra khỏi cửa bà lão căn dặn tôi nhất định phải bảo vệ Chu Thiên, nói hắn là đứa con duy nhất của bọn họ, nếu Chu Thiên xảy ra chuyện thì chính mình cũng không sống nổi. Con đi ngàn dặm mẹ vẫn lo lắng, mẹ đi ngàn dặm con lại không lo!

Tôi bị tình mẫu tử của bà lão làm cảm động, khi tìm đến nhà của Chu Thiên trong nhà không khỏi nhớ tới cha mẹ mình. Từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng gặp cha mẹ. Tuy rằng ông nội đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi biết ông nội mãi mãi không thể cho tôi thứ tình yêu của cha mẹ. Chu Thiên rất may mắn nhưng hắn lại không biết quý trọng! Nghĩ đến đó tôi liền rơi lệ, đến khi tài xế taxi giục xuống xe tôi mới hồi phục tinh thần.

Tôi lau nước mắt, phát hiện nơi Chu Thiên ở là một khu biệt thự xa hoa, nhà cửa tráng lệ rất đối lập với cái nhà nghỉ xập xệ của bà lão. Lúc đến cửa khu biệt thự, bảo vệ nhất định không cho tôi vào, tôi đành phải nói mình là em họ của Chu Thiên, bảo người đó liên hệ với Chu Thiên. Một lát sau, một nam nhân trung niên gương mặt chữ điền cau mày đi ra cửa khu biệt thự, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Từ lúc nào ta lại có thêm một đứa em họ?”

“Chu Thiên, ta có lời muốn nói với ngươi.” Người này chính là Chu Thiên, tôi cũng không giả vờ nữa, đi thẳng vào vấn đề. Hắn nghe xong cảnh giác nhìn tôi: “Ngươi là ai, tìm ta làm gì?” - “Là mẹ ngươi bảo ta tới, nhờ chuyển lời.” Tôi nhìn mấy tên bảo vệ chung quanh đang nhìn tôi với ánh mắt như hổ rình mồi, dứt khoát đưa Chu Thiên đi ra xa. Chu Thiên không hiểu ra sao hỏi: “Mẹ ta làm sao vậy?” - “Mẹ ngươi không việc gì, nhưng ngươi sắp có nguy hiểm.” Tôi bực tức với hắn, tức giận nói cho hắn biết, từ giờ trở đi tôi sẽ phải bảo vệ hắn 24/24, hắn phải lo chỗ ăn ở cho tôi.

Không ngờ Chu Thiên nghe xong phì cười, móc trong túi ra 100 tệ vứt trên mặt đất, sau đó khinh thường nhìn tôi, nói: “Ngươi muốn lừa tiền cứ việc nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng như vậy.” Sau đó hắn dứt khoát xoay người đi về, không thèm liếc tôi một cái. Tôi nhìn mấy tờ tiền trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy Chu Thiên là tên khốn kiếp! Mẹ hắn cực khổ phục vụ khách hàng, thu nhập cũng không tốt, mỗi ngày còn chưa kiếm nổi 100 tệ, hắn lại ở đây chà đạp số tiền đó.

Trong khoảnh khắc đó tôi thật muốn bỏ đi để cái rương đồng giết chết tên hỗn đản này! Nhưng vừa nhớ tới bộ dáng đáng thương của bà lão, tôi lại mềm lòng, cuối cùng tôi chỉ đành vào một tiệm net đối diện khu biệt thự nghĩ cách. Gần nửa đêm tôi tắt máy, nghiêng người nhìn về phía khu biệt thự. Nếu âm vật đó đêm nay thật sự tới tìm Chu Thiên gây phiền toái thì hắn khẳng định sẽ tin lời tôi nói, hắn nhất định sẽ bảo bà lão tìm tôi.

Lúc này ngoài đường không có một ai, qua ánh đèn đường tôi thấy mấy tên bảo vệ cũng đang gà gật buồn ngủ, trong khu biệt thự tắt hết đèn, nhìn qua rất an tường. Cứ như vậy quan sát hơn nửa giờ, khi tôi cảm giác đêm nay sẽ không có chuyện gì thì ở xa xa mơ hồ truyền đến một tiếng thét chói tai của nữ nhân, ngay sau đó có một căn nhà sáng đèn!

P.S: Đầu chương dịch giả đã can thiệp sửa đổi nội dung câu chữ cho phù hợp với nguyên tắc chỉ lấy cái hay, bỏ đi cái dở trong nguyên tác. Tôi cho rằng nên chắt lọc lấy tinh hoa, gạn bỏ mấy thứ tinh thần tự sướng vớ vẩn mà các tác giả văn học mạng Tàu thường mắc phải. Kính báo.

Bạn đang đọc Âm gian thương nhân (Tiếp) của Đạo Môn Lão Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.