Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão sắc quỷ

Phiên bản Dịch · 3179 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 249: Lão sắc quỷ

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen như mực, gió Bắc gào thét từng tiếng từng tiếng “u u”, “u u”.

Thời gian ước hẹn với Khắc La Phu đã qua, không biết hắn còn ở đó chờ mình không? Trong lòng A Hạnh có chút lo lắng, nhưng mà nàng cũng không dám để lộ ra mặt tâm trạng của mình chút nào.

Nàng ngẩng đầu, nhìn Bố Nhĩ Thái dịu dàng cười nói: “Hoàng thượng hùng tài đại lược, thắng lợi tất nhiên sẽ thuộc về Hoàng thượng!”

Nghe A Hạnh tâng bốc xong, Bố Nhĩ Thái cũng không quá vui mừng, thậm chí sự vui sướng lúc trước do tin thắng trận trước đó mang tới cũng nhạt đi ít nhiều.

Ngón tay hắn khẽ chạm nhẹ lên khuôn mặt A Hạnh, thản nhiên nói: “Ta vẫn thích nàng gọi tên ta như trước đây hơn. Nàng như vậy, ta không thích, chẳng khác gì những nữ nhân kia, cứ như đeo lên một lớp da mặt vậy.”

Trong lòng A Hạnh tức giận “hừ” một tiếng, vị Hoàng đế này cũng quá khó hầu hạ. Hung hăng với hắn, hắn không vui. Cười với hắn, hắn lại ngại không đủ chân thành. Đúng là gần vua như gần cọp. Vẫn nên mau chóng nghĩ cách xuất cung thì hơn.

Cứ như vậy, A Hạnh càng nóng lòng muốn gặp Khắc La Phu. Nhưng mà lúc này, Bố Nhĩ Thái dường như không có ý định rời đi.

Bố Nhĩ Thái nói tiếp: “Ta vẫn thích nàng của bốn năm trước. Nụ cười trong vắt như suối, vừa nhìn đã biết là xuất phát từ nội tâm. Nàng bây giờ mặc dù cười với ta, nhưng ta lại không thấy ý cười trong mắt của nàng.” Hắn nhìn nàng,“ A Hạnh, vì sao vậy? ”

Lúc này, còi báo động trong lòng A Hạnh kêu ầm lên. Bố Nhĩ Thái nói như vậy là có ý gì? Hắn đang nghi ngờ gì mình sao? Không được, hiện tại không thể để hắn nghi ngờ mình. Nếu lỡ như để cho hắn biết mình đang lừa gạt hắn, hậu quả không cách nào tưởng tượng!

Lập tức, A Hạnh cúi đầu, tầm mắt rủ xuống, lông mi thật dài run rẩy, vẻ mặt mất mát, nàng thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói: “Bố Nhĩ Thái, người không tin ta sao? Không tin tâm ý của ta?”

Bố Nhĩ Thái thấy A Hạnh như vậy, lòng mền nhũn, đưa nàng ôm chặt ở trong ngực, cằm cọ cọ nhẹ nhàng lên mái tóc của nàng, thấp giọng nói: “Không phải, là ta yêu cầu quá đáng rồi, ta nên cho nàng thời gian, chỉ là, A Hạnh, đừng để ta chờ quá lâu, còn có, đừng gạt ta”

Trong giọng nói của hắn còn kèm theo sự âm trầm như có như không. Điều này cũng khiến A Hạnh lòng nặng trĩu theo. Bố Nhĩ thái giúp nàng che giấu thân phận đứa bé này, lại dễ dàng tha thứ tiếp nhận nó, trong lòng A Hạnh vẫn cảm kích hắn. Tất cả sự âm hiểm, giả dối của hắn đều là vì mục tiêu của hắn. Đối phó với Nguyên Phong cũng là để đạt được mục đích của hắn, Nguyên Phong là vật cản đường mà hắn phải loại bỏ. Đứng trên lập trường của hắn mà nói, hắn cũng không sai.

Nhưng mà nàng không thể nào lý trí như thế được. Bởi vì người đó là người nàng yêu thương nhất, bởi vì người đó là Nguyên Phong, nàng không thể nào dùng đạo lý “thắng làm vua, thua làm giặc” để thông cảm cho Bố Nhĩ Thái được, nàng mãi mãi cũng không cách nào tha thứ hắn. Phần tình cảm mà hắn dành cho nàng, nàng hoàn toàn thấu hiểu, nhưng sẽ không bao giờ có thể tiếp nhận được. Mặc dù như vậy, nàng vẫn không thể không lợi dụng. Tóm lại là ai có lỗi với ai? Trong chốc lát ngay cả nàng cũng có chút mơ hồ.

A Hạnh ghé người, nép mặt vào trong lồng ngực của hắn, nghe từng tiếng tim đập truyền ra từ đó, trong chốc lát muôn vàn cảm xúc ùa lên, giọng nói cũng chất chứa sự chân thành:

“Bố Nhĩ Thái, bây giờ ta đã không còn là ta của bốn năm trước nữa. Hiện tại ta, thân ở trong cung, tuy rằng người sủng ái ta vô cùng, nhưng cũng chính bởi vì điều này khiến cho người khác ghen tỵ. Chuyện lần trước xảy ra ở ngự hoa viên vẫn khiến ta ám ảnh, hoảng sợ. Cho nên ta không thể không lên tinh thần ứng phó với tất cả mọi chuyện, không thể không đeo mặt nạ với người khác. Lâu ngày, tầng này mặt nạ lại đã trở thành cách tự vệ của ta, cũng không biết từ lúc nào nó đã trở thành một bộ phận cơ thể ta…”

Điều nàng nói đúng là sự thật. Trong khoảng thời gian này, nàng đã học xong cách ngụy trang khuôn mặt giả dối để đối diện với người khác. Cuộc sống như thế cùng không phải điều nàng muốn. Chẳng qua là vì nàng muốn rời khỏi Bố Nhĩ Thái. Cho dù hắn với nàng không có thù giết phu quân, dù hắn có tốt thế nào chăng nữa, nàng cũng không thể tiếp nhận hắn được. Bởi vì hắn không cho nàng cuộc sống nàng muốn.

Những lời A Hạnh nói khiến Bố Nhĩ Thái cảm động, dùng sức ôm chặt nàng hơn nữa, hắn hổ thẹn nói: “Là ta không tốt, là ta không bảo vệ tốt nàng, là ta để cho nàng lâm vào trong hiểm cảnh, nơi đây cũng không phải là thiên đường dành cho nàng, nhưng mà A Hạnh, ngay cả như vậy, ta cũng không có cách nào buông tay nàng.” Hắn ngẩng đầu lên, trong giọng nói lộ ra kiên quyết: “Nàng yên tâm, về sau ta sẽ cho nàng địa vị tôn quý nhất, khiến người khác không dám làm hại nàng …”

A Hạnh mở to hai mắt, đây là ý gì? Địa vị tôn quý nhất? Chẳng qua những thứ này nàng không có hứng thú. Cảm nhận thời gian từng giây từng phút trôi qua, lòng nàng lại càng nóng như lửa đốt.

Nàng ở trong ngực của hắn ngáp một cái, lười biếng nói: “Bố Nhĩ Thái, ta mệt mỏi rồi…”

Bố Nhĩ Thái nhìn sắc trời đã không còn sớm, tuy không muốn rời nàng mà đi, nhưng mà thấy vẻ mặt nàng mệt mỏi, cũng không đành lòng quấy rầy nàng nữa. Hắn ôm nàng đứng lên, nhẹ nhàng buông nàng ra. Đôi tay vẫn đặt tại hông của nàng, để nàng quay mặt về phía mình, hắn hôn một cái lên trán của nàng, nhẹ nhàng cười nói: “Thật là muốn ở cùng nàng đến bình minh, nhưng mà lại sợ không quản được chính mình”

A Hạnh giống như thẹn thùng mà cúi thấp đầu xuống.

Bố Nhĩ Thái vươn bàn tay lớn tay sờ sờ lên cái bụng của nàng, động tác có chút do dự, sau đó nói: “Về sau, nàng cũng sinh cho ta đứa nhỏ, tương lai ta đem giang sơn truyền cho hắn, làm cho hắn thành người cao quý nhất trên đời này”

A Hạnh trợn to mắt nhìn hắn, trong câu nói của hắn để lộ ra hàm ý làm nàng sợ hết hồn, thế nhưng nàng không hề hỏi gì.

Có lẽ nét mặt nàng hiện tại trông có chút buồn cười, Bố Nhĩ Thái vui sướng cao giọng “ha ha” hai tiếng, giơ tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt nàng, giống như là đánh yêu trẻ nhỏ vậy, tràn ngập sự yêu thương, “Được rồi, ta đi đây, nàng nghỉ ngơi cho tốt!”

Nói xong hắn lại có chút không nỡ, ở trên mặt nàng hôn hôn, lúc này mới lưu luyến không rời đi.

A Hạnh tiễn hắn rời cung điện, nhìn bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, rồi mới vào trong điện, nói với Xảo Oánh, “Nhanh! Chúng ta chuẩn bị một chút, lập tức đi ngự hoa viên”.

Xảo Oánh có chút do dự, nàng nhìn nhìn ngoài cửa sổ, lo lắng nói: “A Hạnh, bên ngoài dưới đất tuyết đã khô, rất lạnh, thật sự muốn đi ra ngoài sao?”.

A Hạnh không chút do dự nói: “Đương nhiên, Xảo Oánh, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của chúng ta!”

Xảo Oánh gật đầu, xoay người lấy áo choàng từ tủ quần áo ra, đang chuẩn bị phủ lên người A Hạnh thì bỗng nhiên một cái bóng dáng màu đen nhanh nhẹn mà từ cửa sổ vọt tới.

A Hạnh cùng Xảo Oánh đều bị dọa một phát, Xảo Oánh há to miệng chuẩn bị gọi người, A Hạnh cũng đã thấy rõ người tới là Khắc La Phu, người cùng nàng ước hẹn, vội vã lanh tay lẹ mắt che miệng Xảo Oánh lại: “Đừng kêu, là tiền bối”.

Xảo Oánh lúc này đã thấy rõ ràng người đến, vẫn chưa hoàn hồn mà gật đầu.

A Hạnh thả tay xuống, nói với nàng : “Ngươi đi ra ngoài trông coi, đừng để bất cứ kẻ nào vào đây, có chuyện gì đúng lúc thông báo một tiếng!”

Xảo Oánh “vâng” một tiếng, hành lễ với Khắc La Phu xong thì quay người rời đi, canh giữ ở bên ngoài cửa điện。

Lúc này A Hạnh mới yên tâm nhìn lại, thấy Khắc La Phu đã phủi xong tuyết khô trên người, nàng hành lễ nói: “Tại sao tiền bối lại tới tận đây? Không phải chúng ta hẹn gặp mặt ở ngự hoa viên sao? Nơi đây không an toàn, lỡ bị người ta phát hiện, tiền bối cùng ta, đều đág tội chết!”

Bây giờ lưng Khắc La Phu cũng không bị gù xuống, dáng vẻ trước khi chỉ là ngụy tràng. Bây giờ lưng hắn thẳng tắp, lúc này A Hạnh mới phát hiện, thân hình Khắc La Phu thật ra vô cùng cao lớn, lưng hùm vai gấu, chân dài, điều này khiến hắn thoạt nhìn trẻ ra rất nhiều, ngay cả nếp nhăn trên mặt dường như cũng không quá rõ ràng.

Trên người hắn vẫn mặc quần áo của hoa tượng, hắn tháo xuống cái mũ trên đầu, tuyết trên mũ lay động rơi xuống. Ánh nến u ám chiếu lên mái tóc của hắn, phản xạ ra một màu hoàng kim chói lóa. Màu sắc này, quá quen thuộc, làm cho A Hạnh muốn khóc.

Hắn đem tuyết trên mũ phủi sạch sẽ, nhìn nàng một cái, lại lần nữa đem mũ đội lên đầu.

Giọng nói của hắn lãnh trầm trầm, có chút không vui: “ Nương nương không tuân thủ ước hẹn rồi, lão phu ở trong ngự hoa viên đợi nương nương ít nhiều cũng một canh giờ rồi! ”.

A Hạnh vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi tiền bối, Hoàng thượng bỗng nhiên giá lâm, cho nên ta mới lỡ hẹn, liên lụy tiền bối bị đông lạnh, ta thực sự rất áy náy”.

“Hoàng thượng tất nhiên là quan trọng hơn rồi!” Khắc La Phu mặt không thay đổi nói. Theo lẽ thường, câu này hoàn toàn đúng, nhưng không hiểu sao, A Hạnh nghe vào lại cảm thấy có chút quái dị.

Giọng điệu này … sao lại có chút chua xót?

A Hạnh lập cười cười, thầm trách mình nghĩ quá nhiều.

Khắc La Phu nhìn xung quanh, còn nói: “Nương nương nói nơi đây không an toàn, lẽ nào chờ một lát nữa hoàng thượng còn sẽ tới sao?” Câu nói này có chút lành lạnh.

“Sẽ không, hoàng thượng buổi tối không qua đêm ở nơi này”

“Vậy là tốt rồi”. Khắc La Phu vừa nở nụ cười, lập tức thu lại,. hắn nắm tay tay che miệng lại, ho nhẹ một tiếng, nói : “Ý của lão phu là, chỉ cần hoàng thượng không tới, lấy công lực của lão phu, người trong cung người khác tuyệt đối không phát hiện được lão phu. nương nương cứ việc yên tâm!”

A Hạnh gật đầu, yên lòng, lập tức cười nói : “Nơi đây quả thực so với Ngự hoa viên thoải mái hơn chút” Vừa nói, nàng kéo qua cái ghế bên cạnh, “Tiền bối mời ngồi, không thể châm trà mời tiền bối, xin hãy thứ lỗi”.

“Nương nương không cần khách khí” Khắc La Phu ngồi xuống ghế dựa, “Nương nương vì sao lại hẹn lão phu?”

A Hạnh đứng đối diện Khắc La Phu, nghe vậy có chút do dự, nói cho cùng Khắc La Phu cũng không phải rất quen thuộc, chính mình đột nhiên muốn nhờ hắn giúp đỡ liệu có đem tới nguy hiểm gì hay không? Nhưng hắn không phải người Kim, lại đã từng cứu mình, hắn ở hoàng cung trải qua hai triều đại, lại có tuyệt kỹ, không giống người có thể tùy ý mua chuộc!

Nàng ngẩng đầu nhìn lại Khắc La Phu, thấy hắn cũng đang nhìn nàng. Không biết tại sao, thấy đôi mắt màu xanh lam ấy, A Hạnh dần dần trở nên kiên định.

Bất kể thế nào, đây là cơ hội duy nhất, nàng tin tưởng trực giác của chính mình, đánh cuộc một kèo!

A Hạnh bỗng nhiên quỳ xuống với Khắc La Phu, khó khăn dập đầu lạy một cái.

Khắc La Phu lại càng hoảng sợ, từ ghế trên nhảy lên:“Nương nương vì sao lại hành đại lễ với tiểu nhân, tiểu nhân chịu không nỗi!” Nói xong thì đỡ A hạnh lên.

A Hạnh gạt tay Khắc La Phu, ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, kiên định nói: “Ta biết tiền bối võ nghệ cao cường, A Hạnh không thể tưởng tượng được. Không biết tiền bối có cách nào đưa A Hạnh rời khỏi cung không?”

“Rời cung? ” Khắc La Phu như là ngây dại, hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm A Hạnh.

“Đúng vậy, tiền bối, A Hạnh vẫn muốn rời khỏi cung, nhưng mà vẫn không có cách nào. Tiền bối võ nghệ cao cường, không biết có cách gì đưa A Hạnh ra khỏi cung không? ”

Khắc La Phu hít sâu một hơi: “Nương nương không phải đã mang thai rồng ư? Vì sao còn muốn rời đi? ”

A Hạnh do dự một hồi, chuyện đứa bé không phải là con của Bố Nhĩ Thái làm sao có thể nói cho hắn biết? Quên đi, chuyện đứa bé vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Hơn nữa, chuyện này cùng với việc nàng muốn rời cung cũng không mâu thuẫn nhau.

Nghĩ vậy, A Hạnh ngẩng đầu nhìn Khắc La Phu nói: “Tiền bối, mặc kệ A Hạnh có con hay không, A Hạnh cũng không muốn ở lại nơi này, ta nhất định phải rời đi, nếu như tiền bối có cách, xin tiền bối nhất định hãy giúp ta!”.

Nàng nhìn thẳng Khắc La Phu, môi mím chặt cho thấy kiên nghị, trong ánh mắt tràn đầy sự dứt khoát, không chút do dự, Khắc La Phu cũng yên lặng nhìn nàng, con ngươi đục ngầu lúc sáng lúc tối.

Khắc La Phu đưa tay về phía nàng: “Nương nương xin hãy đứng lên!”

Niềm vui to lớn khiến con ngươi A Hạnh chợt sáng lên, giống như là hai ngọn lửa lay động: “Tiền bối đồng ý với Hạnh rồi!”

Nàng vươn tay cầm lấy tay hắn, vừa định mượn lực mà đứng lên, nhưng trên tay chợt truyền đến một sức kéo mạnh mẽ, bất ngờ không kịp đề phòng, cả thân thể A Hạnh lao về phía trước, ngã nhào vào trong lòng Khắc La Phu ở đối diện.

Hai tay Khắc La Phu lập tức vòng qua hông nàng, đem thân thể của nàng ôm vào trong lòng, thật chặt, thật chặt, chặt đến mức làm cho A Hạnh không còn cách nào nhúc nhích.

Giống như thứ quý giá nhất trên đời đã mất đi, nay lại tìm được, quý trọng như vậy, vừa ngạc nhiên vừa vui sướng như vậy.

Khắc La Phu đem đầu vùi vào trong tóc của nàng, hít một hơi thật sâu, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Toàn bộ máu trên người A Hạnh đều sôi trào. Nỗi khiếp sợ to lớn làm cả người nàng đổ mồ hôi lạnh. Trời ơi, hóa ra đây lại là một lão sắc quỷ! Nàng nhìn lầm! Ngày hôm nay nàng thực sự là dẫn sói vào nhà!

“Ngươi buông ra, ngươi muốn làm gì! Ta là Đức phi nương nương, ngươi nếu không buông tay, ta liền hét to gọi người!” A Hạnh vừa giãy giụa, một bên thấp giọng quát lớn. Nàng hiện tại không dám gọi người. Người trước mắt này công lực cao hơn nàng không biết bao nhiêu, nếu như hô người cứu giúp, thứ nhất sợ lão sắc quỷ này thẹn quá hóa giận giết nàng. Thứ hai, tình huống này bị người khác thấy được, nàng dù nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Đây sẽ là cơ hội loại trừ nàng tốt nhất cho kẻ khác!

Cho nên nàng không dám gọi.

Dưới tình thế cấp bách, nàng lấy trâm gài tóc trên đầu ra, nhanh chóng đâm đâm về động mạch trên cổ hắn!

A Hạnh cũng không phải nghĩ rằng một kích này sẽ thành công, nàng chỉ là muốn hắn buông nàng ra! Nhưng kỳ quái là, Khắc La Phu lại làm như không thấy nhất đam trí mạng này của nàng, tùy A Hạnh đâm xuống!

Khi trâm cài tóc chuẩn bị đâm rách động mạch của Khắc La Phu, hắn đột nhiên hô hoán lên một tiếng : “A Hạnh …”

Nghe thấy tiếng hô đó, toàn thân A Hạnh giống như bị điểm huyệt, đứng yên khong nhúc nhích. Tay nàng cầm lấy trâm gài tóc, bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy, tiếp lấy nàng toàn thân đều không kiềm hãm được run rẩy.

Một tiếng hô trầm thấp, ôn nhu, chứa đựng, khắc sâu cảm tình. Một tiếng gọi quen thuộc như vậy, đã từng trăm ngàn lần xuất hiện trong mộng của nàng. Giọng nói này từng làm cho nàng hạnh phúc, cũng từng khiến nàng thống khổ. Giọng nói ấy như bén rễ cắm sâu vào linh hồn nàng, dù nàng có chết cũng sẽ không quên …

A Hạnh cũng không khắc chế nổi tâm tình của mình nữa, nước mắt tuôn trào ra.

TĂNG BẠN ĐỌC MÃ 14084030

GIẢM 20% KHI MUA FULL BỘ.

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 167

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.