Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghe ngóng

Phiên bản Dịch · 2439 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 244:

A Hạnh thấy Bố Nhĩ Thái quay lại. Theo bản năng vừa lui, trong lúc vội vàng không cẩn thận đạp phải một cục đá, trượt chân một cái sắp ngã xuống bụi hoa. A Hạnh vừa muốn vận kình quay người lại, ai biết động tác Bố Nhĩ Thái còn nhanh hơn, hắn xông lên trước, ôm hông của nàng, ôm nàng vào trong lòng của mình.

Bố Nhĩ Thái cười dài một tiếng, không đợi A Hạnh phục hồi tinh thần lại, đem cái, đem đóa hoa kia cài vào bên tóc mai của nàng "Chiêu dung vui mừng đến nỗi ngay cả chân cũng đứng không vững sao?"

A Hạnh nhẹ nhàng đẩy tay, tránh khỏi lồng ngực của hắn, thân thể đứng vững: "Cảm tạ Hoàng thượng ban thưởng."

Bố Nhĩ Thái mỉm cười, tùy ý nàng tránh thoát lồng ngực, tay còn lại vẫn vòng qua ôm lấy eo của nàng. A Hạnh không dám làm chúng phi tần của hắn khó chịu, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại lấy cái tay đang ôm ngang eo kia.

Xa xa Khắc La Phu nhìn chằm chằm cái tay đang ôm eo A Hạnh, không khỏi nắm chặt tay lại.

Mà Lệ Hiền phi thấy Bố Nhĩ Thái nở nụ cười, dần dần thay đổi sắc mặt. Nụ cười ôn nhu này, ánh mắt này, hắn chẳng bao giờ đối với nàng như vậy cả!

Đoàn người nhìn lướt qua đóa hoa, tiếp tục đi về phía trước. Khoảng thời gian sau đó, A Hạnh mấy lần lén lút muốn tránh khỏi cái tay kia của hắn, nhưng tay của hắn như là có keo dính ở trên lưng, làm sao cũng không tránh thoát.

Loáng thoáng, A Hạnh luôn cảm thấy có một ánh mắt sắc bén nhìn mình chằm chằm, nhìn đến nỗi nàng tâm hoảng ý loạn, nhưng là quay đầu nhìn, lại không thấy bất cứ thứ gì.

Bố Nhĩ Thái nhận thấy nàng đang hoảng loạn, lập tức ôn nhu hỏi: "Làm sao thế?"

A Hạnh lắc đầu: "Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi thôi. " nàng làm bộ xoa xoa trán.

Bố Nhĩ Thái thấy vẻ mặt nàng mệt mỏi, nhớ tới nàng có thai, nhân tiện nói: "Nếu mệt mỏi, trẫm sai người tiễn nàng hồi cung."

Đây chính là điều A Hạnh mong muốn, nàng hành lễ với hắn, dựa vào đó mà tránh thoát khỏi lồng ngực của hắn, "Tạ ơn hoàng thượng!"

Lập tức Bỗ Nhĩ Thái sai người tiễn A Hạnh hồi cung, nhìn theo bóng lưng A Hạnh dần dần đi xa, trên khuôn mặt Bố Nhĩ Thái là nụ cười thản nhiên.

Đêm đó, Bố Nhĩ Thái di giá tới Tử Hà cung.

Dung chiêu nghi mặc trang phục xinh đẹp như hoa tiếp đón Bố Nhĩ Thái, những lại đành trơ mắt nhìn Bố Nhĩ Thái đi vào thiên điện của A Hạnh, nụ cười cứng đờ.

Thấy Bố Nhĩ Thái đến, A Hạnh lên tinh thần mười phần.

Bố Nhĩ Thái nhìn cảnh trí thiên điện sơ sài, lại nhìn về phía A Hạnh nói: "A Hạnh, mất đi sự sủng ái của ta, nàng ở nơi này cũng không có cuộc sống tử tế. Đạo lý này không cần ta nói, nàng cũng hiểu rõ!" Hắn đi tới, đưa tay kéo A Hạnh lại, "Bây giờ, ngoại trừ dựa vào ta, nàng còn có thể dựa vào ai nữa? Trừ tự do, còn lại ta đều có thể đưa cho nàng, ta có thể để nàng nuôi đứa bé, người thường đều không thể làm được!".

Thân thể A Hạnh ở trong lồng ngực hắn cứng ngức, lạnh lùng nói một câu: "Bởi vì có thể thay thế được người ngươi đã hại chết!"

Bố Nhĩ Thái tức giận buông nàng ra, lạnh lùng nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, Thẩm Nguyên Phong tài nghệ không bằng người có thể oán ai được? Nàng còn muốn trách ta tới khi nào! Lẽ nào nàng không rõ, trẫm chỉ cần nói một câu là có thể lấy mạng đứa bé trong bụng ngươi sai!"

A Hạnh nghĩ đến đứa bé trong bụng, thoáng thu cơn tức, hắn nói rất đúng, hắn là hoàng đế, thuận ta thì sống chống ta thì chết, ngay cả huynh đệ ruột thịt của mình, cha của mình hắn đều có thể hại chết, nếu thật sự chọc hắn tức giận, chuyện gì hắn không làm được?

Trong bụng của nàng chính là huyết mạch duy nhất Thẩm Nguyên Phong để lại, cho dù như thế nào, nàng cũng không thể để cho đứa bé này gặp chuyện không may!

Ở trong tháng này, rất nhiều chuyện đều phải suy nghĩ cẩn thận, không thể xúc động giống như lúc vừa nghe tin Thẩm Nguyên Phong mất.

Sắc mặt A Hạnh dần dần dịu xuống, nàng nhìn Bố Nhĩ Thái nhẹ giọng nói: "Ta biết ngươi tốt với ta! Chỉ là tâm tình ta bây giờ rất phức tạp, có đôi khi luôn là không quản được chính mình!"

Nghe được lời A Hạnh nói, Bố Nhĩ Thái cũng bớt giận, hắn đi tới bên cạnh A Hạnh, từ phía sau ôm lấy nàng, A Hạnh nhịn xuống y nghĩ muốn giãy giụa, lặng lẽ chịu đựng.

Bố Nhĩ Thái thấy nàng không giãy dụa nữa, trong lòng càng là hài lòng.

"A Hạnh, ta hiểu được tâm tình của nàng, ta sẽ cho nàng thời gian, ta sẽ chờ nàng. Ta biết, trong lòng của nàng vẫn quan tâm đến ta." Hắn nhớ tới chuyện ngày hôm nay A Hạnh nhắc nhở hắn hoa có gai, trong lòng dâng lên ngọt ngào nho nhỏ.

Hắn xoay người nàng lại đối mặt với hắn, cúi đầu hôn lên môi nàng, A Hạnh nhắm mắt lại, thừa nhận nụ hôn nồng nhiệt này của hắn. Thấy hắn có ý định tiến thêm một bước, A Hạnh ngăn hắn lại, nàng ngẩng đầu, nhìn Bố Nhĩ Thái mỉm cười nói: "Bố Nhĩ Thái, hiện tại ta đang mang bầu không tiện... "

Gương mặt Bố Nhĩ Thái ửng hồng, thế nhưng vừa nghe nàng nói như vậy, lập tức khống chế cảm xúc muốn nhìn ngắm, ôm hôn nàng, hơi thở dồn dập nói: "Được, tạm thời tha cho nàng, chờ nàng sinh đứa bé ra... Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng mà cắn một cái ở vành tai của nàng, lời nói vô cùng mờ ám: "Đến lúc đó, ta nhất định phải yêu thương, cưng chiều nàng... "

Mặc dù A Hạnh tấm lòng trong sạch như nước, cũng bởi vì câu nói mập mờ này của hắn mà đỏ mặt.

Bố Nhĩ Thái thấy nàng ửng đỏ hai gò má, khẽ bật cười, dường như tâm tình rất tốt, sau đó, hắn buông nàng ra, "Nàng nghỉ ngơi cho tốt." Hắn dặn dò một tiếng, lại vừa hôn nàng một lần, mới rời khỏi rồi thiên điện, đêm đó, hắn nghỉ ở tẩm cung của Dung chiêu nghi.

Bên ngoài Tử Hà cung, ở một góc khuất bí mật , một hình bóng cao lớn không tiếng động ẩn núp ở nơi đó, hắn rất muốn đi vào, nhưng mà hắn đã nhận thấy được bốn phía Tử Hà cung trải rộng cao thủ. Bản thân mình không thể tiến vào đó mà không bị phát hiện. Giờ khắc này, hắn chỉ có nhẫn nại, đến khi thời cơ tốt nhất, đạt được mục đích của chính mình!

Hắn vẫn ẩn thân ở nơi đó, mãi cho đến hừng đông, trơ mắt nhìn Bố Nhĩ Thái với vẻ mặt vui sướng đi ra khỏi Tử Hà cung. Hắn chỉ đành chán nản rời đi.

Ngày thứ hai, lập tức có thái giám tới Tử Hà cung tuyên chỉ, khôi phục phi vị của A Hạnh tại chỗ, một lần nữa trở thành chủ vị Hinh Phương cung - Bảo Đức Phi, cùng ngày lập tức dọn về Hinh Phương Cung.

Tất cả mọi người biết, Bảo Đức Phi lại xoay người. Chỉ trong một tháng, chỉ một cơ hội ở Ngự hoa viên đã lấy lại Thánh tâm, làm cho nhóm phi tần đang tranh sủng kịch liệt vừa bội phục, vừa ghen tỵ.

Từ ngày đó, Bố Nhĩ Thái cứ một hai ngày lại di giá đến Phương Hinh cung. Tuy là ngại vì tình trạng cơ thể A Hạnh nên không thể sủng hạnh nàng, nhưng mà ôm ôm ấp ấp, hưởng chút đậu hũ là không thiếu được. Đối với chuyện này, A Hạnh kiềm chế, nhẫn nhịn. Hơn nữa bắt đầu có chút tính toán lấy lòng hắn.

Ví dụ như nấu canh cho hắn, chuẩn bị cho hắn một bữa cơm thịnh soạn.

Hôm nay, A Hạnh hầm cho Bố Nhĩ Thái một nồi canh thịt nai, sau khi biết hắn ở chỗ nào, cố ý mang canh đi tặng cho hắn.

Lúc này Bố Nhĩ Thái đang ở Ngự thư phòng.

A Hạnh mang theo Xảo Oánh, đi theo phía sau là bốn gã đàn ông người Kim, đi tới ngoài cửa Ngự thư phòng.

Tùy tùng thân cận của Bố Nhĩ Thái ngăn nàng lại, vẻ mặt khiêm tốn nói: "Đức phi nương nương, xin đợi một chút, hoàng thượng đang triện kiến*sứ giả nước Lạc Nhật, đặc biệt đã dặn dò chúng thần, kẻ nào cũng không được quấy nhiễu."

*Triệu kiến: Vua của một nước cho gọi ai đó vào cung bàn chuyện, gặp mặt

Lạc Nhật quốc, không phải là một trong liên quân sau nước sao?

Lập tức A Hạnh cười nói: "Nếu vậy, Bổn cung có thể ở chỗ này đợi hay không?"

Cận thị suy nghĩ một chút, liền cười nói: " Đức phi nương nương chắc chắn là ngoại lệ, nếu Đức phi nương nương không chê mệt nhọc, có thể ở chỗ này chờ Hoàng thượng trong chốc lát!"

A Hạnh đợi ở ngoài thư phòng, mơ hồ có thể nghe được tiếng nói chuyện bên trong, trong đó là giọng nói tương đối âm trầm, lạnh lùng của Bố Nhĩ Thái, một giọng nói có vẻ kích động khác chắc là của sứ giả Lạc Nhật quốc.

Trong lòng A Hạnh tò mò, lập tức vận khí tụ lại chỗ hai tai, âm thanh bên trong lần lượt rõ ràng.

Khiến cho nàng để ý chính là, sứ giả Lạc Nhật quốc nói không phải tiếng Đường cũng không phải tiếng Kim, nhưng mà nàng lại vẫn có thể hiểu được. Sứ giả này thế mà lại nói thứ tiếng giống tiếng Nhật ở kiếp trước!

Điều này làm cho nàng mừng rỡ không thôi, vội vã tập trung tinh thần bắt đầu nghe trộm bọn họ nói chuyện.

"Hoàng thượng, ngươi phải phái thêm binh lính trợ giúp chúng ta, phía nam còn có không ít binh lực của người Đường, chúng ta rất là đau đầu."

"Trước đây chúng ta đã có qua ước định, Kim quốc ta lấy phương bắc, các ngươi lấy phía nam, trẫm cũng đã phái binh giúp các ngươi đánh hạ mười trấn lớn quan trọng phía nam, bây giờ các ngươi ngay cả những thế lực nhỏ yếu kia cũng không đánh hạ được sao? Chẳng lẽ muốn ta phải tuyên bố đời đời kiếp kiếp giúp các ngươi đánh chiếm giang sơn sao!" Bây giờ, Phương bắc vẫn chưa an ổn, Bố Nhĩ Thái thực sự không muốn lại phân tán binh lực nghìn dặm xa xôi đi đến phía nam.

"Bố Nhĩ Thái, ngươi như vậy là qua sông đoạn cầu!" Người sứ giả kia giận dữ, ngay cả tên Bố Nhĩ Thái cũng dám gọi ra.

Bố Nhĩ Thái trầm giọng nói: "Sứ giả nói lời này không khỏi quá phận. Chuyện chúng ta ước hẹn trước đây, trẫm đã hoàn thành lời hứa. Tại sao có thể nói là qua cầu rút ván như thế! Nể tình sự hợp tác thân thiết của chúng ta trước đây, ta không tính toán với các ngươi. Mời sứ giả về cho!"

Sứ giả Lạc Nhật đã giận đùng đùng từ trong thư phòng lao ra, mang theo tùy tùng đợi bên ngoài rời khỏi nơi đây.

Đợi các sứ giả của Lạc Nhật quốc đi xa, A Hạnh bưng canh đi vào trong.

Bố Nhĩ Thái đứng sau bàn sách, vẻ mặt âm trầm, tay nắm chặt thành quyền, hiển nhiên là đang đè nén sự phẫn nộ, nhìn thấy A Hạnh tiến vào, sắc mặt của hắn mới chậm rãi mà dịu xuống.

"Sao nàng lại tới đây, bây giờ thân thể càng ngày càng nặng, nàng cũng không cần vất vả như vậy"

A Hạnh mỉm cười đi đến trước bàn, đem khay đựng nồi nhỏ chứa canh lên bàn, nhìn Bố Nhĩ Thái dịu dàng cười: "Nô tì muốn tận tâm với hoàng thượng thì nào có vất vả? Hoàng thượng trăm công nghìn việc, nô tì chẳng qua chỉ mong Hoàng thượng nhân lúc nghỉ ngơi có thể uống chút canh nóng, có thể trộm một chút thời gian rảnh rang mà thôi!"

Nói xong, nàng mở nắp để lộ canh nóng hổi bên trong, một hồi mùi thơm ngát tỏa ra tràn ngập ở trong không khí, A Hạnh nhẹ nhàng cười: "Hoàng thượng hãy uống nhân lúc còn nóng a!"

Lời nàng nói không có một câu nào nhắc đến chuyện vừa nãy.

Trong lòng Bố Nhĩ Thái cảm động, vòng qua thư trác đi tới trước mặt A Hạnh, đưa nàng ôm vào trong ngực, tình cảm nói: "A Hạnh, ta biết mà, một ngày nào đó nàng sẽ tiếp nhận ta."

A Hạnh khẽ dựa vào lòng hắn, ôn nhu nói: "Thần thiếp cũng không phải ý chí sắt đá, sao lại không rõ người đối tốt với ta, bây giờ thần thiếp đã nghĩ thông suốt, trên đời này cũng sẽ không còn nam nhân nào tốt với thần thiếp như hoàng thượng, thần thiếp làm sao lại không biết quý trọng đây?"

Lời A Hạnh nói khiến trong lòng Bố Nhĩ Thái dâng lên cảm giác mừng như điên, hắn ôm A Hạnh thật chặt, vào giờ khắc này, hắn như là có cả thế giới.

Lúc này, a Hạnh ngẩng đầu nhìn Bố Nhĩ Thái, trong mắt tràn đầy cầu xin, "Không biết hoàng thượng có thể đáp ứng thần thiếp một việc không?"

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 138

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.