Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta không hài lòng

3704 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 242: Ta không hài lòng

       Bây giờ, ai trong hậu cung đều biết, Bảo Đức Phi, không phải, bây giờ là Hạnh Chiêu Dung, thất sủng rồi!

       Đối với chuyện đêm đó, A Hạnh còn không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, không rõ tại sao Bố Nhĩ Thái tức giận đến vậy. Chẳng lẽ là bởi vì hai câu nàng nói? Nhưng mà nàng cũng đã từng nói lời quá đáng hơn, mà không thấy hắn tức giận? Có điều chuyện giáng phi vị xuống chiêu dung đối với nàng mà nói thật ra là một chuyện tốt. Bây giờ Bố Nhĩ Thái sẽ không quấn quít lấy nàng, nhớ tới đêm hôm đó suýt chút nữa bị hắn ăn sạch, nàng bỗng lạnh toát cả người. Hai người hàng đêm ngủ ở trên một cái giường, khó tránh xảy ra loại chuyện như vậy. Chuyện giáng phi như vậy lại làm bớt đi bao nhiêu phiền phức cho nàng. Mà nữ nhân trong hậu cung, người người đều cho là nàng thất sủng, cũng sẽ không đố kị với nàng nữa, đối với mẹ con các nàng, an toàn là trên hết.

       Chiêu dung không còn là chủ vị một cung, ngày thứ hai, A Hạnh cùng Xảo Oánh dời khỏi Hinh Phương Cung, vào ở Tử Hà Cung.

       Chủ vị Tử Hà cung là Dung chiêu nghi, người A Hạnh đã từng có hiềm khích, mà Đồ Nhã Tình, Tình tài tử, cũng ở trong cung này.

       Ngày đó dọn vào, Lệ Hiền phi cố ý mang theo chúng phi tần đến xem vui. Các nàng cho rằng sẽ thấy khuôn mặt buồn rười rượi của A Hạnh, dáng vẻ đau lòng muốn chết. Nhưng là không nghĩ rằng vẻ mặt A Hạnh so với các nàng còn lạnh lùng, bình tĩnh, thong dong hơn, giống như người bị giáng chức vị không phải là nàng vậy.

       Lệ Hiền phi đương nhiên sẽ không bỏ qua, nàng ở trong Thiên Điện của A Hạnh lượn quanh hai vòng, sau đó ở ngồi lên trên chủ vị, nhìn A Hạnh đứng bên dưới, âm dương quái khí* nói: "Bảo Đức... Ai u, gọi sai rồi " Nàng hé miệng cười, nhìn có vẻ vô cùng hả hê: "Hôm nay là Hạnh chiêu dung rồi! Không biết Hạnh chiêu dung ở đang ở đại điện cao rộng hào quang, đùng một cái  xuống thiên điện nhỏ bé này có quen không?"


*Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.


       Những người có vị phần cao hơn A Hạnh, đều tìm vị trí thích hợp ngồi xuống. Còn những người có vị phần thấp hơn so với A Hạnh vị thấy A Hạnh chưa ngồi xuống trước thì không dám ngồi, đều đứng xếp thành hàng ở phía sau.

       A Hạnh mỉm cười, vẻ mặt thanh thản không gì sánh được: "Thiếp vốn sinh ra trong cảnh nghèo khó, dù hoàn cảnh khổ cực hơn lúc này, thiếp cũng có thể vượt qua được! Không có gì không thể tập thành thói quen".

       Nàng thẳng thắn, thản nhiên như vậy, lúc này lại khiến đám phi tần đang xem náo nhiệt cảm thấy thật nhàm chán, chẳng có kịch hay để xem.

       Lúc này một góc bỗng nhiên vang lên một giọng nữ chói tai chen ngang: "Chiêu dung nương nương trước còn từng làm đào hát, lại còn ở cùng một chỗ với những đào hát hạ lưu kia, nơi này đối với chiêu dung nương nương mà nói, tất nhiên giống như Tiên cảnh vậy! " A Hạnh không cần quay đầu lại nhìn, cũng biết đây là giọng nói của Hồ Nhã Tình.

       Nếu đổi lại là bình thường, Hồ Nhãn Tình tuyệt đối không có gan lớn như vậy, nhưng mà bởi vì A Hạnh mà nàng bị giáng chức, còn phải chịu hình phạt roi. Bây giờ A Hạnh bị giáng chức, rõ ràng đã mất đi Thánh sủng, mà đám người Lệ Hiền phi vừa nhìn đã biết là tìm A Hạnh gây phiền toái. Nếu nàng ta không nhân cơ hội này cố gắng nhục mạ A Hạnh một phen, làm sao mà nuốt được cục tức ấy chứ?

       Chúng phi tần nghe Hồ Nhã Tình nói như thế, đều nhìn A Hạnh một cách khinh bỉ trắng trợn. Cho dù là ở quốc gia nào đi chăng nữa, thân phận đào hát đều là hạ lưu, không khá lên được.

       Lệ Hiền phi nhẹ “hừ” một tiếng, liếc nhìn A Hạnh, châm chọc nói: "Hóa ra là một đào hát, trách không được... " nàng cười lạnh một tiếng, tuy rằng nửa câu nói sau không nói ra, thế nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ ý của nàng, trách không được trước đây có thể mê hoặc Hoàng Thượng điên đảo đầu óc, trách không được nhanh như vậy đã mất đi sủng ái. Tuy rằng có khuôn mặt xinh đẹp đấy, nhưng thân phận thấp kém, hạ tiện như vậy, Hoàng Thượng làm sao mà không ghét bỏ!

       Lập tức một ít phi tần dùng khăn lụa che miệng, không khách khí chút nào trào phúng cười rộ lên. Hồ Nhã Tình thấy A Hạnh bị chúng phi tần nhục nhã, trong lòng thực sự sảng khoái!

       Lúc này, A Hạnh ngẩng đầu, mặt không đổi sắc sai bảo Xảo Oánh, "Xảo Oánh! Vả miệng Tình tài tử cho ta!"

       Chúng phi tử đều sửng sốt. Không ngờ tới A Hạnh cũng dám đánh người ngay trước mặt Lệ Hiền phi.

Thừa dịp chúng phi tần sửng sốt một chút, Xảo Oánh vọt tới bên cạnh Hồ Nhã Tình thật nhanh, giơ tay lên giáng xuống một cái tát vang dội vào mặt Tình tài tử!

Một tiếng “Chát” thanh thúy! Chúng phi tần giật nảy mình, Hồ Nhã Tình ôm lấy mặt, mở to hai mắt ngơ ngác nhìn A Hạnh, một lát thì hét lên một tiếng cực kỳ chói tay. Sau đó, nàng ta nhào tới trước mặt Lệ Hiền phi, một bên dập đầu với Lệ Hiền phi, một bên khóc lóc nói: "Hiền phi nương nương xin làm chủ cho thiếp, thiếp chẳng qua là ăn ngay nói thật, Chiêu dung nương nương cũng dám ngay trước mặt Hiền phi nương nương đánh thiếp, thật cự là không đem nương nương để vào mắt!"

       Lệ Hiền phi lạnh lùng nhìn A Hạnh, gương mặt âm trầm dọa người, nàng nhớ tới chuyện lúc trước ma ma bị A Hạnh tát một bạt tai, một cơn lửa giận lập tức vọt tới: "Hạnh chiêu dung, ngươi cho rằng ngươi chính là Bảo Đức Phi sao? Cũng dám ngay trước mặt Bổn cung đánh tài tử, ngươi thật to gan!"

       Dung chiêu nghi quỳ một bên cũng trừng mắt nhìn A Hạnh nói: "Hạnh chiêu dung, ngươi cũng nên biết, chức vị ngươi và ta không phân cao thấp, Bổn cung thân làm chủ vị một cung cũng có thể dạy bảo ngươi!"

       Hồ Nhã Tình quỳ trên mặt đất ôm mặt nhìn A Hạnh, khuôn mặt vẻ đắc ý, nếu như một bạt tai có thể đổi lấy việc A Hạnh bị Lệ phi nương nương dạy dỗ, cũng đáng!

       A Hạnh thản nhiên liếc mắt nhìn Hồ Nhã Tình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía lệ Hiền phi cùng Dung chiêu nghi không nhanh không chậm nói rằng: "Vị phần Tình tài tử ở cuối cùng so với thiếp, nàng lại dám phạm thượng, bất kính với thiếp. Thiếp vì sao không thể vả miệng của nàng? Thiếp đương nhiên là không dám lại phạm thượng, nhưng mà khi thiếp hạ lệnh vả miệng nương nương vẫn chưa nói lời phản đối, thiếp làm vậy là dựa trên sự đồng ý của nương nương, chẳng lẽ không đúng sao?"

       Lệ Hiền phi tức khắc nghẹn lời, lẽ nào nàng lại nói, nàng còn chưa kịp phản ứng sao?

       Lúc này, Đồ Nhã Tình kêu lên: "Lời thiếp nói đều là sự thật, sao có thể xem như nhục nhã? Lẽ nào chuyện chiêu dung nương nương làm, thiếp không được phép nói hay sao?"

       A Hạnh lạnh lùng nhìn nàng nói: "Coi như lời ngươi nói là thật, vậy thì sao, bản chiêu dung trước đây làm cái gì, Hoàng thượng nhất định biết rõ ràng từng chuyện. Nhưng mà Hoàng thượng đưa bản chiêu dung vào trong cung, bây giờ Tình tài tử nói như thế là nghi ngờ quyết định của Hoàng thượng hay sao? Tình tài tử vốn một lời bất kính, bản chiêu dung còn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng là tài tử bất kính đối với Hoàng thượng, tuyệt đối không thể nhân nhượng!"

       Bất kinh đối với hoàng thượng! Tội danh lớn như vậy, cho dù đối với người có địa vị cao cũng không phải là việc nhỏ! Chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi! Trong giây lát đó, gương mặt Hồ Nhã Tình trở nên trắng như tuyết, phía sau lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh theo thái dương trượt xuống. Nàng ta quỳ bò đến bên cạnh Lệ Hiền phi, ôm chân của nàng ta cầu xin tha thứ: "Hiền phi nương nương minh xét, đây hoàn toàn là chiêu dung bẻ cong sự thật, muốn hãm hại thiếp, nương nương ngàn vạn lần không nên tin tưởng lời nói của nàng! Thiếp tuyệt đối không có ý bất kính với Hoàng thượng!"

       A Hạnh nhìn Hồ Nhã Tình cười lạnh một tiếng, cái nụ cười lành lạnh, thản nhiên này làm cho Hồ Nhã Tình càng thêm run rẩy. A Hạnh xoay người, hành lễ với Lệ Hiền phi: "Việc hôm nay, thiếp có lẽ xử lý không thỏa đáng, chuyện Tình tải tử bất kính có thể tha thứ hay không, cũng xin nương nương minh xét!"

       Nói xong câu đó, nàng liền cúi đầu, đứng nghiêm một bên, vẻ mặt đạm mạc, thật giống như việc này cùng nàng lại không có quan hệ.

       Lệ Hiền phi nhìn thất vẻ mặt này của nàng, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Chuyện ngày hôm nay, nhiều hậu phi thấy như vậy, nếu như xử trí không kịp, truyền tới tai Hoàng thượng, còn không biết Hoàng thượng sẽ nghĩ nàng ra sao. Nàng mặc dù rất muốn thừa cơ hội này giáo huấn A Hạnh, nhưng mà bây giờ mọi chuyện bị A Hạnh xoay chuyển thành cái dạng này, còn muốn nàng tới thu dọn tàn cục, giúp nàng xả giận!

       Lệ Hiền phi nghĩ vậy, tức giận đến thở cũng khó khăn, nàng ta nhìn Hồ Nhã Tình bên chân đang sợ hãi, trong lòng càng thêm chán ghét, thầm mắng một tiếng, ngu xuẩn, liên lụy nàng lại rơi xuống thế hạ phong!

       Lập tức, Lệ Hiền Phi đá Hồ Nhã Tình một cái bay ra ngoài, lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ là một tài tử nho nhỏ, dám coi rẻ Hoàng thượng, kéo xuống, vả miệng năm mươi cái!" Dường như đem phẫn nộ đối với A Hạnh phát tiết hết lên người Hồ Nhã Tình.

       Vả miệng năm mươi cái! Hồ Nhã Tình hoảng sợ mở to hai mắt, vết thương trước đó của nàng ta chưa khỏi không được bao lâu, nếu như chịu thêm năm mươi cái nữa, tất nhiên mấy tháng không ai nhận ra rồi.

       Lập tức nàng vội vã khóc lóc cầu xin tha thứ: "Hiền phi nương nương khai ân!"

       Có thể Lệ Hiền phi đang bực bội, làm sao để ý đến nàng. Rất nhanh hai ma ma đi tới đem Hồ Nhã Tình kéo xuống. A Hạnh nhìn Hồ Nhã Tình sống chết giãy dụa, dáng vẻ khóc lóc thảm thiết, nở nụ cười nhạt.

       Sau khi Đồ Nhã Tình bị kéo xuống dưới, Lệ Hiền phi cũng ngồi không yên, mang theo phi tần liên quan rời đi, các phi tần lúc gần đi nhìn A Hạnh, ánh mắt đều có chút sợ hãi.

       Hạnh Chiêu Dung này, có vẻ như thật không đơn giản rồi, cho dù kẻ nào đối nghịch cùng với nàng hình như cũng không có quả ngon để ăn, về sau vẫn nên bớt trêu chọc nàng là tốt nhất!

       Dung chiêu nghi nhìn A Hạnh trên mặt không có chút rung động nào. Từ việc bản thân không hiểu sao đột nhiên rơi xuống nước ngày ấy, bỗng nhiên lập tức cảm giác thiên điện này thật âm u, thâm trầm, khí chất trên người A Hạnh cũng như vậy, trong bụng Dung Chiêu Nghi phát lạnh, cũng theo mọi người rời khỏi thiên điện của A Hạnh. Từ đó về sau, rất ít tìm A Hạnh gây phiền phức.

       Lại nói Lệ Hiền phi đi khỏi Từ Hà Cung, một đường thở phì phò đi đến Vân Nghê Cung, thị nữ bên người thấy nàng vẫn còn tức giận lập tức khuyên nhủ: "Nương nương, bây giờ Hạnh chiêu dung thất sủng đã là sự thật, đã như vậy, nương nương việc gì phải đi tính toán cùng nàng?"

       Lệ Hiền phi đã từng có thể mai phục bên người vương tử Qua Gia Thái mà không bị phát giác, bản thân cũng không phải hạng người ngu xuẩn, chỉ là nữ nhân mỗi ngày thân bị vây hãm trong tình ái, bình thường khó mà lấy lại tỉnh tái, thường thường sẽ làm ra một ít chuyện ngu xuẩn. Nhưng hôm nay bị thị nữ nho nhỏ nhắc khẽ, vậy mà cũng thanh tỉnh lại.

       Nàng quay đầu lại, nhìn thị nữ mỉm cười, yêu mị lấy tay gẩy gẩy tóc mây, cười nói: "Ngươi nói rất có đạo lý, bây giờ quan trọng nhất là chiếm được sự sủng ái của hoàng thượng, mang thai con nối dõi của hoàng thượng, chỉ cần làm cho hoàng thượng hoàn toàn quên đi con tiện nhân kia, đó là trừng phạt nặng nhất đối với nàng!"

       "Nương nương nghĩ như vậy là tốt rồi!"

       Đêm đó, A Hạnh đi tới thiên điện của Đồ Nhã Tình. Gương mặt của nàng ta bị đánh thành đầu heo, bầm tím một mảnh, con mắt cũng không mở ra được, trông thật dọa người. Xảo Oánh thấy bộ dáng này của nàng ta, nhịn không được bật cười.

       Đồ Nhã Tình nằm lỳ ở trên giường, cũng không đứng dậy hành lễ với A Hạnh, A Hạnh cũng tùy theo nàng.

       A Hạnh ngồi xuống trên một cái ghế.

       Đồ Nhã Tình trông coi nàng, giọng nói hơi khàn: "Hiện tại ngươi vui rồi chứ, hài lòng rồi chứ!"

       A Hạnh cúi đầu, nhìn tay của mình, mặt không chút thay đổi: "Ta không hài lòng! Đồ Nhã Tình, đây mới chỉ là khởi đầu, sau này còn nhiều chuyện chờ  ngươi phía sau!".

       Đồ Nhã Tình "ha" được một tiếng, từ trên giường nhảy xuống, chỉ vào A Hạnh, cả giận nói:  "Lý Hạnh, ngươi đừng ép người quá đáng!"

       A Hạnh chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt như là mũi tên bắn về phía nàng: "Trước đây khi ngươi nói tin chàng mất, ta vì quá mức thương tâm, chưa lấy lại tinh thần, nhưng mà trải qua một đoạn thời gian, ta càng ngày càng cảm thấy kỳ quái... " thanh âm của nàng trở nên lạnh như băng: "Đồ Nhã Tình, ngươi làm sao lại đúng lúc nhìn thấy thi thể…Thẩm Nguyên Phong, làm thế nào mà lấy được khăn gấm từ trên người hắn?"

       Khí thế hùng hổ của Đồ Nhã Tình khi nãy đột nhiên biến mất, khuôn mặt bầm tím của nàng càng thêm xấu xí, nàng ngồi bệt xuống giường, giọng nói có chút ấp úng: "Ngươi... Ngươi là... Có ý gì!"

       "Mặc dù lúc trước ngươi đã là nữ nhân của hoàng thượng, nhưng không có sắc phong chính thức, hơn nữa coi như đã chính thức được sắc phong, loại chuyện lớn như chuyện liên quan đến chính trị, quân đội, một vị phu nhân như ngươi làm sao có thể nhúng tay vào, càng không cần phải nói lấy đi cái kia khăn gấm kia rồi..."

       A Hạnh nhìn nàng: "Trừ phi... Quân đội có người bằng lòng giúp ngươi, hơn nữa chức vị của người này còn không thấp! Người này không phải ai khác, tất nhiên là đại ca của ngươi - Đồ Lăng Hiên rồi!"

       Đây chỉ là suy đoán của A Hạnh, nhưng khi nhìn vẻ chột dạ của Đồ Nhã Tình, nàng biết rõ, nàng đã đoán đúng!

       Gương mặt thanh tú của A Hạnh lập tức trở nên hung ác không gì sánh được, nàng “ha” một tiếng từ trên ghế đứng lên, vọt tới chỗ Đồ Nhã Tình, bắt lấy áo váy của nàng, ném nàng xuống đất!

       "Chuyện Thẩm Nguyên Phong chết nhất định có liên quan đến Hồ gia các ngươi! Đại ca ngươi ở trong đó sắm vai thành nhân vật gì, ngươi lại ở trong đó diễn vai gì, tuy ta không rõ, nhưng mà ta biết các ngươi đều là một trong những kẻ hại chết chàng! Bây giờ ngươi đang ở trước mắt ta, ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua ngươi sao? "

       Đồ Nhã Tình kêu rên liên hồi, trên mặt đau nhức, trên người đau nhức, toàn thân trên dưới dường như không chỗ nào không đau. Mà lời A Hạnh càng làm cho nàng khắp cả người phát lạnh, không ngừng run rẩy. Nàng quỳ rạp trên mặt đất thút thít mà khóc lên. Thị nữ của nàng nghe thấy tiếng động, vừa định đi bẩm báo Dung chiêu nghi, nhưng A Hạnh hung ác trừng mắt một cái, nàng ta lập tức sợ đến không dám động đậy!

       A Hạnh đi tới, một đạp nặng nề mà giẫm trên người nàng, Đồ Nhã Tình lại kêu thảm một tiếng, nàng khóc ròng nói: "A Hạnh, ngươi trong cung dùng hình phạt riêng, ta sẽ bẩm báo chiêu nghi, ngươi sẽ bị trừng phạt!"

       Trong lòng A Hạnh một tia thương tiếc cũng không có, lập tức hơi nhún chân, cười lạnh một tiếng: "Được, ngươi đi cáo trạng a, bây giờ tất cả tâm tư của Dung chiêu nghi đều ở trên người hoàng thượng,  liệu nàng có thẳng thắn làm chủ cho một tài tử nho nhỏ như ngươi ! Hơn nữa còn là tài tử đã từng bất kính đối với hoàng thượng!"

       Trong lòng Đồ nhã Tinh hoảng sợ cực kỳ, năm đó A Hạnh bắt cóc nàng, sự sợ hãi khi A Hạnh uy hiếp sẽ vẽ mặt nàng lại trở về, mà lần này sợ hãi càng lớn hơn lúc trước, khiến nàng co rút người lại thành một cục!

       Bây giờ nàng ở trong cung không được sủng ái, lại không có địa vị, đại ca tuy là làm quan, nhưng dù sao cũng là người Đường quốc, thực lực còn chưa đủ để chăm sóc nàng. A Hạnh lại võ công cao cường, lá gan lại lớn, địa vị cũng cao hơn nàng, hơn nữa còn có Hoàng tự, nếu thật sự nàng ta muốn đối phó chính mình, mình cũng không phải là đối thủ, nàng nên làm cái gì bây giờ?

       Nàng ngẩng đầu, nhìn A Hạnh, thút tha thút thít nói: "Ta sẽ nói với hoàng thượng, ngươi nhớ mãi không quên Thẩm Nguyên Phong... "

       A Hạnh cười lớn một tiếng: "Được, ngươi đi nói cho hoàng thượng, phi tần của hắn nhớ mãi không quên nam nhân khác, xem giữa chúng ta người nào chết trước!"

       Đồ Nhã Tình khóc một trận, đối với loại chuyện như vậy, vô cùng mất mặt, với tính cách của hoàng thượng, chính mình lại không được sủng ái, nói không chừng dưới cơn nóng giận thật sự sẽ giết mình!

       Đồ Nhã Tình chỉ cảm thấy trước mắt một vùng tăm tối, quỳ rạp trên mặt đất, tuyệt vọng khóc lên.

       A Hạnh thu chân lại, nhìn nàng nói một cách lạnh lùng: "Đồ Nhã Tình, một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi hiểu rõ, cái gì gọi là sống không bằng chết!"

       Nói xong, nàng mang theo Xảo Oánh rời khỏi thiền điện của nàng ta, phía sau vang lên tiếng Đồ Nhã Tình gào khóc.

       Trong một tháng kế tiếp, Bố Nhĩ Thái không xuất hiện bên cạnh A Hạnh nữa. Không cần đối mặt hắn, A Hạnh lại cảm thấy ung dung tự tại. Việc ăn uống, may mặc dù không được tốt như trước đây, nhưng là cũng không tính là quá kém, thái y thỉnh thoảng còn đến bắt mạch, nhưng mà đơn thuốc hắn kê, A Hạnh lại chưa từng uống qua, nàng hiện tại không đoán được tâm tư của Bố Nhĩ Thái, vấn đề thuốc thang vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

       Trong khoảng thời gian này, nàng mỗi ngày đều sẽ ở Ngự hoa viên đi tản bộ một chút, phơi nắng, lúc rảnh rỗi tìm Vân quý phi tán gẫu chốc lát. Thời gian trôi qua vậy mà vô cùng thích ý. Thân thể cũng dần dần điều dưỡng tốt lên. Từng tháng lướt đi, vóc người của nàng cũng dần dần mập mạp lên.

       Cái bụng bầu bốn tháng dần dần có chút hiện hình rồi, có điều cung trang rộng thùng thình, căn bản là không nhìn ra, cũng không có người hoài nghi gì.

       Mà hậu phi trong cung đặt toàn bộ tâm tư lên người hoàng thượng. Nghe nói trong khoảng thời gian này hoàng thượng chuyên sủng hậu cung, làm cho các hậu phi hầu như cạnh tranh mù quáng, cho nên không có người nào rảnh rỗi đến tìm A Hạnh kiếm chuyện.

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 127

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.