Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Hậu

Phiên bản Dịch · 2692 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 230:  Hoàng Hậu

          Sau khi Bố Nhĩ Thái đi, A Hạnh ngồi ở mép giường. Cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về tình cảnh của mình.

          Tối hôm qua nàng quá mất bình tĩnh, nhất thời nhanh miệng, suýt chút nữa bỏ mạng. Bây giờ Nguyên Phong sống chết không rõ, an nguy của người nhà chưa biết được, nàng không thể xảy ra chuyện!

          Nàng không thể ở lại chỗ này nữa, cái tên Bố Nhĩ Thái này quá mức nguy hiểm, nàng thoát được ngày hôm qua, nhưng tránh được tối nay, có tránh được ngày mai không? Công phu của hắn sâu không lường được, mình không phải là đối thủ của hắn. Nếu như hắn dùng sức mạnh, mình đánh không lại. Nếu thật sự bị hắn vũ nhục, sau này làm gì còn mặt mũi đi gặp Nguyên Phong?

          Muốn chạy trốn thì phải nhanh một chút, thừa dịp bây giờ Hoàng cung vẫn còn phòng vệ không nghiêm, hy vọng thành công sẽ lớn một chút.

          Nghĩ tới đây, A Hạnh vội vàng đứng lên, muốn đi ra ngoài điện, nàng muốn thử xem, rốt cuộc Hinh Phương Cung phòng vệ như thế nào?

          Nhưng nàng vừa mới đến gần cửa, thì có bốn người Kim mặc kiểu đại hán nghiêng người tới. Thân hình cao lớn bền chắc, huyệt thái dương hơi nhô lên, nhìn một cái là biết xuất thân cao thủ. Một người trong đó nói: "Phu nhân, Hoàng thượng giao phó, vì muốn ngài an toàn,  mong ngài tạm thời không nên rời khỏi Hinh Phương Cung."

          Bởi vì chưa chính thức sắc phong, cho nên bọn họ gọi nàng là phu nhân mà không phải là nương nương.

          A Hạnh liếc bọn họ một cái, lại lui về, đi về trong cung đến một chỗ bí ẩn, muốn leo tường qua, lại thấy trên một cây đại thụ ngoài tường hiện ra một bóng người. A Hạnh tức giận trong lòng, không ngờ tới Bố Nhĩ Thái vây đến mức nước chảy không lọt! Hắn đang phòng ngừa nàng chạy trốn!

          A Hạnh chán nản lui về cung điện. Nàng không khỏi nghĩ trong lòng, nếu Trần Tĩnh ở bên cạnh nàngthì tốt, hai người cùng nhau, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp rời đi.

          Cũng không lâu sau, Lục Oanh mang đồ ăn cho nàng, thức ăn là thịt dê nướng, xem ra là Ngự thiện phòng dựa theo khẩu vị của người Kim làm, dầu mỡ ngấy, nhìn sẽ làm người ta có chút muốn ói. A Hạnh nghĩ đến kế hoạch chạy trốn của mình cần thể lực, tốt nhất miễn cưỡng ăn một ít. Nhưng thịt dê vừa vào miệng, một mùi dê gay mũi xông thẳng vào mũi, trong dạ dàyA Hạnh một trận sôi trào "Oẹ"  một tiếng phun ra.

          Lục Oanh ở bên cạnh lo lắng hỏi: "Phu nhân, người sao vậy?"

          A Hạnh đẩy đồ ăn trước mặt ra, cau mày nói: "Những thứ này không hợp khẩu vị ta, kêu Ngự thiện phòng làm một ít cháo thanh đạm tới."

          Lục Oanh vội vàng đi xuống. Một lát sau bưng lên cháo tổ yến ngân nhĩ, hầu hạ A Hạnh uống.

          Sau khi ăn xong, A Hạnh muốn đi ra ngoài một chút, nhìn một chút địa hình chung quanh. Nàng mang hai nha hoàn đi tớicửa.

          Bốn tên đại hán kia không ngoài dự đoán lại chặn nàng lại.

          A Hạnh nhìn bọn họ lạnh lùng nói: "Bổn phu nhân muốn đi ra ngoài một chút, nếu như các ngươi không yên tâm có thể đi theo. Nếu như các ngươi không đồng ý thì cứ tới ngăn thử xem!" Nói xong làm bộ vọt tới trước, mắt thấy sắp vọt tới trong ngực bốn tên đại hán.

          Bốn tên đại hán sợ hết hồn, liên tiếp lui về phía sau. Trong lòng bọn họ biết cô gái trước mặt rất được Hoàng thượng sủng ái, bọn họ cũng không dám có bất kỳ hành động vượt phép, nhưng nếu cô gái này cố ý như vậy, bọn họ cũng không còn cách nào.

          Lập tức một tên nam tử trong đócung kính nóivới A Hạnh: "Xin phu nhân chờ một chút, để tiểu nhân đi bẩm báo Hoàng thượng."

          A Hạnh thấy đã thu được chuyển biến tốt, lần này mục đích của nàng chẳng qua là muốn đi ra ngoài đi tới đi lui mà thôi, có lẽ Bố Nhĩ Thái sẽ không phản đối.

          Chỉ chốc lát sau, tên đại hán kia đã trở lại, cung kính đưa tay mời A Hạnh. A Hạnh khẽ mỉm cười, đi về phía trước. Bốn tên đại hán nhắm mắt theo đuôi ở phía sau.

          Mặc dù A Hạnh đã tới Hoàng cung một lần, nhưng nơi đã đi qua chỉ có Thiên Âm các, đại lao và ThiênThanh cung của Tiên hoàng, hậu cung trọng địa là lần đầu tiên tới. Lúc này hậu cung trong đã trải qua một phen quét dọn. Giữ lại tính mạng vài thái giám và cung nữ nơm nớp lo sợ đang dọn dẹp.

          Hậu cung đình đài lầu các ở khắp nơi, hòn non bộ, hoa và cây cối, nhưng bây giờ làm gì còn người nào có tâm tình thưởng thức phong cảnh.

          Lục Oanh với Thu Nguyệt ở bên cạnh giới thiệu cung điện ở giữa và cảnh tríhậu cung.

          "Phu nhân. Lúc trước phía tây chính là ngự hoa viên, còn phía đông chính là Phượng Ninh Cung của Hoàng Hậu!" Nói tới chỗ này, Thu Nguyệt thấp giọng nói bên tai A Hạnh: "Nghe nói Hoàng Hậu của Đường quốc còn bị nhốt ở nơi đó chờ xử trí sau!"

          Hoàng Hậu? Chẳng phải là Trương Thanh Thu?

          A Hạnh bỗng nhiên đi về phía Phượng Ninh cung.

          Bốn tên đại hán thấy nàng đi về phíaPhượng Ninh cung, liền vội vàng nói: "Phu nhân, bên kia không thể đi qua!" A Hạnh không thèm để ý, chẳng ngó ngàng gì tới bọn họ khuyên can, một mực đi về phía trước.

          Bọn đại hán không thể làm gì, lại không thể động thủ với phu nhân, nhớ tới lúc trước Hoàng thượng cũng không có cố ý thông báo nơi nào không thể đi, nên cũng chỉ theo nàng.

          A Hạnh đi tới trước Phượng Ninh cung.

          Phượng Ninh cung không hổ là chỗ ở của Hoàng Hậu, so với Hinh Phương cung nàng ở lớn hơn gấp đôi, rất có khí thế.

          Có mấy tên đại hán người Kim đứng canh giữ ở đại môn Phượng Ninh cung. Thấy bọn họ tới vừa định quát bảo ngưng lại, nhưng là thấy dung mạo xinh đẹp  của A Hạnh, khí độ bất phàm, lại thấy đi theo phía sau nàng  là bốn tên đại hán, liền biết nàng là người phương nào, nhất thời không biết nên ngăn lại hay không. Trong lúc do dự A Hạnh đã vượt qua cửa ra vào. Thấy bốn tên đại hán trông chừng người kia không có ngăn lại, cũng mắt nhắm mắt mở.

          A Hạnh đi qua tiền viện, đi tới chánh điện. Xoay người nói với bốn tên đại hán kia: "Các ngươi thủ ở chỗ này." Bốn tên đại hán đoán nàng cũng không trốn thoát, nên nghe theo nàng nói, không có đi theo vào.

          A Hạnh đi vào chánh điện, trong chánh điện bừa bộn, giống như bị người đánh cướp vậy, toàn bộ bàn và dụng cụ lộn nhào xuống đất, bình hoa đồ gốm đều bị đập bể, hoa trong bình bị đạp nát, giống như là trở thành thứ cho người trút giận.

          Nơi này không hề thấy bất kỳ người bóng người nào,

          A Hạnh vượt qua những thứ bừa bãi này, đi vào phía trong. Nơi đó là phòng ngủ của Hoàng Hậu.

          Vừa vào bên trong. Liền thấy toàn thân Hoàng Hậu Trương Thanh Thu mặc triều phục Hoàng Hậu hoa lệ, ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm, nhìn song cửa sổ trước mặt ngẩn người. Mặt mũi xinh đẹp tiều tụy tái nhợt, cặp mắt mất đi thần thái.

          Nàng cũng không phát hiện có người đi vào, vẫn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích. Hai nha đầu ở sau lưng A Hạnh do dự, không biết có nên thỉnh an vị Hoàng Hậu Đường triều này không.

          A Hạnh đi tới gần nàng ta, khẽ gọi một tiếng: "Hoàng Hậu!"

          Trương Thanh Thu vẫn không có phản ứng.

          A Hạnh kêu một tiếngnữa: "Trương Thanh Thu."

          Đôi mắt Trương Thanh Thu chớp chớp, lúc này mới chậm rãi xoay đầu lại, nhìn về phía A Hạnh, nhưng cặp mắt lại không có tiêu cự, thanh âm nhẹ nhàng mờ ảo: "Đã lâu không có ai kêu khuê danhcủa Bổn cung..."

          Nàng ta nhìn A Hạnh, thần trí dần dần hồi phục, sau khi nàng ta thấy rõ mặt mũi A Hạnh, sắc mặt lập tức thay đổi, phút chốc nàng ta đứng lên, chỉ tay vào A Hạnh, trong mắt bắn ra ánh sáng phẫn hận: "Là ngươi, sao lại là ngươi! Ngươi và ta rốt cuộc có thù gì, tại sao ngươi luôn muốn khiến ta khó chịu, ngay cả bây giờ hình dạng chán nản nhất của ta ngươi cũng không muốn bỏ qua sao?"

          Sống lưng nàng ta thẳng tắp, ngẩng đầu: "Ta nói cho ngươi, bất kể như thế nào ta cũng là Hoàng Hậu! Đến chết ta cũng là Hoàng Hậu! Ta là sẽ không để cho ngươi nhìn chuyện cười của ta!"

          Búi tóc nàng ta tán loạn, trâm vòng thưa thớt. Nàng ta rất muốn giả bộ một bộ dạng kiên cường, nhưng người nhưng lại  không thể ngừng run lẩy bẩy.

          A Hạnh nhìn nàng ta, nhẹ nhàng nói: "Trương Thanh Thu, ngươi hận ta như vậy, có phải vì Nguyên Phong?"

          Nghe được cái tên này, Trương Thanh Thu thân thể bỗng nhiên mềm nhũn ra, ngã ngồi trên ghế, nàng ta cười thảm, một tiếng lại một tiếng, cười mà nước mắt cũng chảy xuống

          "Ta thật không hiểu, ngươi có điểm nào tốt hơn ta. Tại sao trong mắt hắn chỉ có ngươi, cho tới bây giờ không có bóng dáng ta! Ta nghĩ hết biện pháp hấp dẫn chú ý của hắn, nghĩ hết biện pháp xuất hiện nơi hắn sẽ xuất hiện, nghĩ hết biện pháp thể hiện tài hoa của ta ở trước mặt hắn. Có lẽ là vô dụng, vô dụng, chỉ cần nghe được tất cả những thứ có liên quan ngươi, trong mắt và trong lòng hắn không chứa được những thứ khác!"

          Nàng ta ngẩng đầu lên, cười the thé một tiếng, tiếng cười thê lương, mặt mũi vặn vẹo: "Ta là ai, ta là Trương Thanh Thu, sao ta có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân khác cướp đi thứ ta để ý!" Nàng ta quay đầu cười quái dị, nhìn về phía A Hạnh: "Nói thật nói cho ngươi, hôm các ngươi biểu diễn ở ngự tiền, chính ta phá, là ta bỏ thuốc ở trong ly, nữ đào hát của các ngươi mới không thể nào biểu diễn bình thường! Mắt thấy các ngươi sẽ bị giết, nhưng ngược lại ngươi thật tốt số, lại có thể bình an vượt qua một kiếp!”

          A Hạnh cười lạnh một tiếng: "Bảo sao ta thấy bệnh kia của Xảo Oánh tới thật kỳ hoặc, hóa ra là như vậy."

          "Hắn không muốn ta, ta lại là Hoàng Hậu, trở thành nữ nhân tôn quý nhất khắp thiên hạ. Chỉ cần cho thêm ta một chút thời gian, ta có thể chia rẽ các ngươi, khiến các ngươi đau đến không muốn sống!" Nói tới chỗ này, tiếng cười thê lương của nàng ta bỗng nhiên chậm lại: "Nhưng ai nghĩ tới, chuyện sẽ biến thành như thế này... Đường đường là Hoàng Hậu một nước, vậy mà lại luân lạc thành tù nhân, số mạng kế tiếp lại là không chịu nổi..." Nói tới chỗ này một giọt nước trong suốt theo khóe mắt nàng ta chảy xuống.

          "Bọn họ muốn ban ta làm phần thưởng khi luận công. Hừm, ta sẽ như ý bọn họ ư?" Nói tới chỗ này, ánh mắt Trương Thanh Thu đột nhiên sáng lên: "Ta là con gái của Trương Sở Phương! Ta là Hoàng Hậu của Đại Đường! Ta sẽ không mặc cho những thứ người man rợ kia làm nhục, đùa bỡn!" Nàng ta nắm quyền thật chặt, vẻ mặt toát ra một luồng ngạo khí, luồng ngạo khí này làm khuônmặt nàng ta hơi sáng lên. " Cho dù chết, ta cũng sẽ không bọn họ được như ý! Sống ta cần sống tự do, chết ta cũng phải chết có tôn nghiêm!"

          A Hạnh mặc dù hận nàng ác độc, nhưng là vào giờ khắc này, trong lòng nàng không khỏi khâm phục cô gái kiêu ngạo này.

          "Trương Thanh Thu, ta và Nguyên Phong quen biết từ bốn năm trước. Giữa chúng ta xảy ra chuyện, trải qua trắc trở mà ngươi không cách nào hiểu, giữa chúng ta vốn dĩ không cho người khác chen vào. Khi đó, bởi vì chúng ta chịu khổ vì nhau quá nhiều, cho nên càng biết quý trọng. Ngươi có thể không được lòng của Nguyên Phong, không phải là bởi vì ngươi không bằng ta, mà là bởi vì ngươi và chàng không có những quá khứ sâu sắc kia, cho dù lần đó ngươi thành công, Nguyên Phong cũng sẽ không vì như thế mà đến bên cạnh ngươi. Bởi vì dù ta chết, trong lòng chàng vĩnh viễn đều có ta!"

          Lúc nàng nói lời này, mặt mũi bình tĩnh không gợn sóng, trong mắt có loại ánh sáng sáng chói, Trương Thanh Thu biết, đó là loại ánh mắt chỉ cô gái đang yêu mới có thể có, là ánh mắt hạnh phúc! Vào giờ khắc này, hâm mộ, ghen tị, các loại ưu tư rối rít xông lên trong lòng nàng ta, nhưng liên tưởng đến tình cảnh của mình, những tâm tình này lại hết thảy hóa thành tuyệt vọng.

          Nàng ta nhìn A Hạnh, giống như là bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cười lạnh nói: "Đúng rồi, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Hẳn là bị Bố Nhĩ Thái bắt tới, ta nhớ, hơn hai năm trước hình như hắn rất để ý ngươi!"

          A Hạnh gật đầu thừa nhận: " Không sai, ta bị hắn bắt tới!"

          Trương Thanh Thu tiếp tục cười: "Ta thật sự rất vui, ngươi rơi vào trong tay Bố Nhĩ Thái, cuối cùng sẽ không giữ nổi trong sạch. Đến lúc đó ta xem ngươi đối mặt với Thẩm Nguyên Phong như thế nào! Mặc dù ta không có được hắn, nhưng thấy ngươi cũng không có được, trong lòng ta cũng sung sướng!"

          "Trong lòng ngươi sung sướng, có bao giờ nghĩ tới cảm giác của Nguyên Phong? Trương Thanh Thu, ngươi làm gì cũng chỉ nghĩ tới ngươi, ngươi luôn miệng nói yêu Nguyên Phong, nhưng ngươi lại không quan tâm cảm giác của chàng. Loại yêu này rất ích kỷ, cho dù lấy được, cũng sẽ không khiến ngươi hạnh phúc!" A Hạnh lẳng lặng nhìn nàng ta nói: "Nhưng ta khác, không phải ngươi nói vận khí của ta vẫn luôn rất tốt sao? Lần này, nhất định ta cũng có thể dựa vào loại vận khí tốt này mà bình an vượt qua. Ta có tình yêu của Nguyên Phong, ta còn có dũng khí và sức mạnh, cho dù kết quả như thế nào..." A Hạnh nhìn nàng ta chăm chú: "Trương Thanh Thu, ngươi còn sống để mà thấy sao?"

          Nói xong, nàng cũng không nhìn tới Trương Thanh Thu bày ra khuôn mặt nhợt nhạt, nàng chậm rãi đi ra ngoài.

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.