Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người anh hùng

Phiên bản Dịch · 2535 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 228: Người anh hùng

       Trong trí nhớ, Bố Nhĩ Thái tuy cao to, dũng mãnh nhưng mà lại toát ra cảm giác ôn hòa, nhã nhặn. Nhưng hôm nay, Bố Nhĩ Thái lộ ra vẻ xơ xác, tiêu điều, lạnh lùng. Dờng như còn có sắc xảo, bén nhọn, thoáng tiếp cận lập tức khiến người ta có loại cảm giác đau nhói.

       Bên cạnh là Lục Oanh, từ sau khi Bố Nhĩ Thái đi vào thì ngay tức khắc quỳ trên mặt đất, toàn thân lạnh run.

       Bố Nhĩ Thái sau khi đi vào thì đứng ở cửa, hai mắt như ưng, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm A Hạnh. Khuôn mặt tràn ngập hơi thở nam tính lúc này càng có một loại khí phách tuyệt vời, một loại khí thế của vương giả.

       Mặt hắn không thay đổi nhìn chằm chằm A Hạnh, tay đưa về phía Lục Oanh nhẹ nhàng vung lên, lạnh lùng nói: "Xuống phía dưới!"

       Lục Oanh như được đại xá, run lẩy bẩy mà đứng lên, bước đi lung lay rời khỏi cung điện.

       Bố Nhĩ Thái vẫn đứng ở cửa, trên cái bàn lớn cách đó không xa chỉ có nến đỏ đang cháy. Ánh nến lóng lánh nhấp nháy, ánh sáng nhạt nhòa, ảm đạm chiếu rọi trên khuôn mặt hắn, khiến cho gương mặt vốn nghiêm nghị, lạnh lùng như đang chậm rãi dịu dàng hơn.

       Hắn nhìn A Hạnh một lúc lâu, lâu đến mức làm cho A Hạnh lạnh toát sống lưng, chỉ có thể mỉm cười.

       Bố Nhĩ Thái cười lên trông vô cùng đẹp, đường nét nơi quai hàm hoàn mĩ, cái rãnh tại cằm khi cười lúc ẩn lúc hiện (cằm chẻ!). Trước đây nụ cười của hắn lộ ra vẻ hiền hoà. Nhưng bây giờ không biết có phải do tâm lý hay không, A Hạnh cảm thấy trong nụ cười của hắn tràn đầy cảm giác gian tà.

       "Vương tử..không phải.. hiện tại nên gọi là Hoàng Thượng. Không biết Hoàng Thượng đưa bổn phu nhân mời tới vì chuyện gì?" A Hạnh lên tiếng phá vỡ không khí im lặng trước.

       Bố Nhĩ Thái nghe vậy lại cười, lần này ý cười hiện lên cả trong đôi mắt, tròng mắt đen nhánh càng thêm lấp lánh. Hắn chậm rãi bước tới gần nàng, tốc độ thong dong, lộ ra một loại áp lực xâm lấn, càng tiếp cận, áp lực này càng rõ ràng. Áo giáp trên người được ánh nên chiếu vào lóe lên ánh sáng sắc lạnh, trên khôi giáp còn dính vết máu loang lổ, dần dần những vết máu ấy biến thành màu đen, càng làm tăng thêm vẻ thâm trầm, âm u của hắn.

       Trong lòng A Hạng có chút buốt giá, kìm lòng không đặng mà lui về phía sau.

       Ai biết được nàng vừa mới lui lại, Bố Nhĩ Thái như gió lốc mà lướt tới, tốc độ cực nhanh vượt qua tưởng tượng của nàng, phảng phất trong nháy mắt, người đã tới bên cạnh nàng.

       Bố Nhĩ Thái duỗi tay ra một phát, ôm lấy phần eo của nàng, sau đó hơi vừa dùng lực, đem thân thể của nàng dính thật sát vào người hắn.

       Thân hình của hắn vô cùng cường tráng, nàng chỉ cao tới ngực hắn, hắn hoàn toàn bao phủ nàng. Từ trên người hắn truyền đến từng đợt hơi lạnh, cùng mùi máu tanh nhàn nhạt.

       Hắn ôm nàng thật chặt, sau đó cúi đầu, cánh môi gần như đụng tới gò má của nàng. Con ngươi đen nhánh thâm sâu thăm thẳm, lóe ra tia sáng kinh người.

       "A Hạnh! Hai năm trước từ biệt, cả ngày lẫn đêm trẫm đều nhớ mong nàng! Bây giờ thật vất vả mới gặp lại, thông minh như nàng, chẳng lẽ không biết tấm lòng của trẫm sao?"

       A Hạnh từ khi bị hắn ôm vào trong ngực, vẫn một mực giãy dụa. Bây giờ nàng nội công tu vi đã có tiến triển, nhưng mà nàng sử dụng ra tất cả vốn liếng cũng như hòn đá nhỏ ném vào đầm sâu, không gợn lên một cơn sóng nào, ngược lại làm cho hắn càng thêm dùng sức giam cầm nànglại.

       A Hạnh thở hổn hển, chẳng thoát được hắn nên không thể làm gì khác hơn là từ bỏ chống cự. Nàng nhớ tới Trần Tĩnh đã từng nói hắn là cao thủ thâm tàng bất lộ, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm: "Không nghĩ tới hoàng thượng lại là cao thủ như thế."

       Bố Nhĩ Thái nhẹ nhàng cười, hắn vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt A Hạnh, ngón tay chai xạn xẹt qua da của nàng, làm cho da đầu của nàng có chút tê dại.

       "Trẫm cũng không nghĩ tới, A Hạnh lại có thực lực như thế! Vậy mà trước đây trẫm xem thường nang!"

       A Hạnh dùng sức quay đầu đi, tránh ngón tay của hắn ra, cau mày nói: "Hoàng thượng. Xin buông ta ra, bổn phu nhân là phụ nữ đã có gia đình, cũng xin hoàng thượng nên giữ lễ tiết!"

       Hai tay A Hạnh vững vàng chống đỡ ngực của hắn, nhưng mà hắn lại đem hai tay của nàng xoay ngược về phía sau, giam cầm nàng lại, làm cho thân thể của nàng càng thêm dán sát vào người hắn.

       "A Hạnh, lời này nàng nói thực sự là nực cười, người Đường quốc các nang luôn miệng nói lễ tiết, lễ tiết, nhưng mà lễ tiết lại có thể mang đến cho các ngươi lợi ích gì? Các ngươi nói chúng ta là man di, nhưng bây giờ chính là chúng ta, những con người man di này đang chiếm giữ rất tốt giang sơn của các nàng! A Hạnh, nàng cho là ta biết coi trọng lễ tiết gàn dở này nhiều như vậy sao!"

       Hắn cúi đầu xuống, hai mắt chiếu sáng lấp lánh, dường như trong rừng rậm có dã thú âm lệ mà lạnh lẽo.

       Hắn thở phì phò, hơi thở nóng rực phun lên trên mặt của nàng, lồng ngực dán sát vào nàng phập phồng lên xuống. Nàng có thể cảm giác được bắp thịt rắn chắc của hắn,

       "A Hạnh! Bốn năm trước, nàng là một nụ hoa non mềm, tuy là tươi mát mỹ lệ, nhưng lại non nớt một chút. Hai năm trước nàng thực sự khiến ta kinh ngạc. Nàng thanh lệ tuyệt luân, giống như là nụ hoa chớm nở, khiến người ta hoa mắt si mê. Có thể bây giờ nàng cũng là bông hoa nở rộ, xinh đẹp đến mức tận cùng! A Hạnh, hào quang của nàng tuyệt mỹ làm cho ta quyến luyến không quên như vậy, huống chi nàng thông minh như thế, lại thấu hiểu lòng người. Nàng như thế này, ta làm sao buông tha!"

       "Từ hai năm trước, ta chỉ muốn đạt được nàng. Tuy rằng nàng cự tuyệt ta, nhưng mà ta chưa từng có ý định buông tha, bây giờ ta cuối cùng có thể đền bù cho tâm nguyện của mình!"

       Nói xong hắn hung hăng hôn tới.

       A Hạnh vội vàng, nhanh chóng tránh né, Bố Nhĩ Thái vừa hôn hụt, có chút tức giận: "Nàng dám phản kháng với trẫm!" Nói xong càng thêm dùng sức ôm nàng, cúi đầu lần nữa truy đuổi đôi môi của nàng.

       Lúc này đây đầu A Hạnh nhẹ nhàng vừa chuyển, chuyển tới hắn bên thái dương của hắn, tận dụng thời cơ, A Hạnh hé miệng cắn một cái ở lỗ tai của hắn, khớp hàm dùng lực, trong miệng rất nhanh có chất lỏng nóng ấm tràn vào. (Khiếp, răng sắc, cắn phát chảy máu luôn =)))

       Bố Nhĩ Thái không nghĩ tới nữ tử nhìn yếu đuối, mảnh mai, thế mà lại tàn nhẫn như vậy. Hắn cũng không muốn mất đi một bên tai, vội vã buông nàng ra. A Hạnh thấy hắn buông tay cũng không tiếp tục cắn nữa, nàng nhả ra, lui qua một bên, hung hăng trừng hắn, tự tay lau máu tươi bên khóe miệng.

       "Bố Nhĩ Thái, ngươi luôn miệng đem ta so sánh với hoa. Nhưng mà ta muốn nói cho ngươi, ta cũng không giống một bông hoa dễ bắt nạt như thế, ngươi vứt bỏ cái ý định đó đi!"

       Nói rồi, A Hạnh lấy ra từ bên hông một con dao găm, chỉ vào hắn.

       Bố Nhĩ Thái thấy thế ngửa đầu cười lớn, sau đó nhìn thẳng nàng, tròng mắt đen nhánh đều là coi thường: "Chỉ bằng nàng, chỉ bằng cây dao nhỏ này?"

       Hắn không quan tâm, tiếp tục tiến đến gần nàng.

       A Hạnh lùi về sau một bước, "Bố Nhĩ Thái. Ngươi sai rồi, cây dao này của ta không phải dùng để đối phó với ngươi!" Sau đó, tay nàng vừa chuyển, đưa dao về phía cổ mình, nàng nhìn hắn, trong mắt là kiên định không chùn bước. "Bố Nhĩ Thái, ngươi chớ đến gần! Nếu như ngươi nhất định cưỡng bức ta, hủy đi sự trong sạch ta, ta lập tức tự sát ngay trước mặt ngươi."

       "Tự sát!" Bố Nhĩ Thái sầm mặt lại, trong con ngươi tràn ngập lửa giận:  "Ý nàng là thà chết cũng không theo ta sao? Nàng biết nàng ở nơi nào không?? Đây là cung điện, chỉ cần nàng đi theo ta, sau này sẽ trở thành chủ nhân của cung điện này! Trở thành nữ nhân của ta không phải sẽ tôn quý hiwn chức danh phu nhân đó sao?”

       Tay A Hạnh nắm chặt dao để ở cổ, lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng cứa vào da thịt, chảy ra vết máu nhàn nhạt. Bố Nhĩ Thái vội vã đứng lại, nhẫn nhịn nói: "Ta không qua, nàng bỏ dao ra, nàng chảy máu rồi!"

       A Hạnh vẫn vẫn duy trì tư thế này, nàng nhìn Bố Nhĩ Thái nói: "Ta là phụ nữ đã có chồng, cả đời này ta chỉ chung thủy với người đàn ông này. Ngươi nói gì ta đều không quan tâm, đó không phải là điều ta muốn! Nếu như ngươi ép ta, ta đây chỉ có thể chết để giữ gìn trinh tiết. Ta dù chết cũng sẽ không phản bội phu quân của ta!"

       Lông mày Bố Nhĩ Thái nhướn lên, ánh mắt trầm hơn:" Thẩm Nguyên Phong? Ngươi quan tâm hắn như vậy sao?"

       "Chàng là phu quân của ta, tất nhiên là nam nhân mà cả đời này ta quan tâm nhất!"

       Bố Nhĩ Thái cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên ngón tay khẽ động, A Hạnh chỉ cảm thấy một tia sáng lóe lên, ngay sau đó cổ tay cầm chủy thủ tê dại, nhẹ buông ra, dao găm rớt xuống đất. Một vật thể hình tròn rơi xuống cùng lúc. A Hạnh tập trung nhìn vào, là một chiếc nhẫn hình tròn. Thế mới nhận ra vừa rồi Bố Nhĩ Thái vừa cố ý nói chuyện với mình, đồng thời đem chiếc nhẫn trên ngón tay giấu trong lòng bàn tay. Thừa dịp nàng không chú ý, ngay tức khắc đem chiếc nhẫn làm ám khí bắn qua.

       Trong lòng A Hạnh thầm kêu không ổn, lập tức vội vàng khom lưng đi nhặt dao găm. Nhưng mà động tác của Bố Nhĩ Thái còn nhanh hơn. Hắn nhanh như chớp lướt qua, một cước đem đá văng dao găm ra. Sau đó ôm A Hạnh vào trong ngực. A Hạnh sống chết cố giãy dụa, nhưng sự phản kháng này Bố Nhĩ Thái hắn không để vào mắt. Hai ba lần đã khiến nàng không thể nhúc nhích.

       Bố Nhĩ Thái đặt A Hạnh lên giường, sau đó xoay thân áp trên người của nàng, tay vuốt ve lấy gò má của nàng, tóc của nàng, nhẹ nói: "Từ hôm nay trở đi, ta muốn nàng trở thành nữ nhân của ta. Ta sẽ khiến nàng quên những nam nhân khác, từ nay về sau trong mắt chỉ có ta, chỉ một lòng với một mình ta!"

       Nói xong nhẹ nhàng cười, nụ cười gian tà mà âm lãnh, hắn bắt đầu động tay động chân cởi quần áo của nàng.

       A Hạnh trong lòng tràn ngập nhục nhã, nếu như lúc này trong tay nàng có một thanh đao, nàng nhất định sẽ không chút do dự mà đâm vào lồng ngực của hắn. Nhưng bây giờ nàng chẳng có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cởi vạt áo của mình.

       Trong lòng nàng đau đớn tột cùng, nước mắt như mưa trào ra, nàng vươn tay chặt chẽ bắt lấy tay hắn,

       "Bố Nhĩ Thái, ta đã từng coi ngươi là bạn, ta đã từng tâm sự với ngươi, ta đã từng là tin tưởng ngươi như vậy. Bố Nhĩ Thái, tại sao ngươi muốn làm như vậy, tại sao muốn tổn thương ta như vậy! Nói về xinh đẹp, ta không phải tuyệt sắc, xét trí tuệ, thông minh hơn ta, nữ tử như vậy có khối người. Vì sao ngươi nhìn ta chằm chằm không buông! Vì sao người muốn làm loại chuyện khiến ta sống không bằng chết!"

       Nàng nhìn hắn, đôi mắt trong suốt tràn đầy nước mắt, còn có một loại thần thái kiên quyết, dứt khoát, trong đó còn ẩn hàm kiên cường lẫn nhu nhược, nặng nề mà đánh vào tim của hắn. Chợt, hắn cảm thấy hoàn toàn không có hứng thú. Hắn ngừng lại, đứng lên.

       Tuy hắn đã dừng lại hành động khi nãy, nhưng mà tâm tình khổ sở của A Hạnh cũng không biến mất. Nàng thu về vạt áo, từ trên giường bò lên, lui qua một bên.

       Nàng nhìn hắn, "Bố Nhĩ Thái, lời người đã từng nói với ta, ta đều không quên. Ta muốn hỏi ngươi, Bố Nhĩ Thái mà ta từng tôn kính, ta từng tin tưởng từ trước tới nay chưa từng tồn tại, mọi thứ đều là biểu hiện giả dối của người sao? Ngươi ngụy trang tất cả, toàn bộ là vì ngày hôm nay, đúng hay không?"

       Lời của nàng làm cho Bố Nhĩ Thái nhớ lại hai năm trước đó, một thiếu nữ thanh lệ tay cầm chén rượu, nói cười, gò má phấn hồng tựa như hoa Cách Tang xinh đẹp trên thảo nguyên vậy. Nàng nói với hắn, hắn là...anh hùng trong mắt của nàng.

       Khi đó, những lời này khiến hắn rung động ở trong lòng, cho tới hôm nay cũng không thể làm hắn quên.

       Hắn xoay người sang chỗ khác, nhìn nữ tử gương măt nhợt nhạt núp ở một bên khẽ thở dài một hơi nói: "A Hạnh, ta công phá Thiên Đô tường đồng vách sắt trong thời gian ngắn ngủn, hoàn thành giấc mộng mà mấy đời tộc ta không thể hoàn thành. Lẽ nào ta không thể trở thành anh hùngtrong lòng nàng sao?"

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.