Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọt ngào như mật

Phiên bản Dịch · 2459 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 216: Ngọt ngào như mật

A Hạnh kéo Thẩm Nguyên Phong vòng qua đại viện. Dọc theo đại viện là con đường nhỏ lát đá xanh, dẫn thẳng về phía sau của cánh đồng. Thời gian trôi qua khoảng một nén nhang, trước mắt rộng rãi, thông thoáng. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, là cánh đồng bằng phẳng tươi tốt. Một vùng đất lớn tới nỗi như nhìn không thấy bờ.

Cánh đồng được chia làm nhiều mảnh nhỏ, những bờ ruộng ngang dọc đan xen nhau. Khắp nơi có thể thấy được người nông dân mặc trên mình những bộ áo ngắn tay, những chỏm tóc buộc gọn gàng trên đầu, ụm…m...Bò…ò..” gọi trâu. Người nông phu dắt trâu từ trên đồng đi đến con đường nhỏ. Lúc này mặt trời đang ngả về tây, cũng chính là lúc trở về nhà.

Trong không khí tràn ngập hương vị tươi mát của đất mẹ, A Hạnh hít sâu một hơi, cảm thấy vui vẻ thoải mái, nàng quay đầu trông thấy Thẩm Nguyên Phong đang mỉm cười, sau đó kéo hắn đi xuống ruộng.

Ánh nắng chiều nhu hòa tràn ngập khắp mặt đất, khiến đồng ruộng cũng lây nhiễm một tầng màu cam. Ánh sáng chiếu lên người Thẩm Nguyên Phong, tóc lóe ra tia vàng rực, con ngươi tỏa ra sáng lung linh tựa như màu của xanh của bầu trời vậy, làn da giống như bạch ngọc óng mượt đang tỏa sáng. Trên người hắn giống như tản ra một loại khí chất làm cho không người nào có thể bỏ qua. Vẻ đẹp kinh diễm ấy khiến những nông phu ở đây phải tròn mắt nhìn. Cũng hấp dẫn toàn bộ tâm trí của A Hạnh.

Lúc đầu hắn đang hết nhìn động tới nhìn tây, ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt say mê của A Hạnh, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, đôi mắt hơi lay chuyển, mỉm cười thì lộ ra chút tà khí, hắn tiến gần đến A Hạnh một bước, nhíu nhíu mi: “A Hạnh, nàng làm gì mà nhìn ta say mê vậy?”

Khuôn mặt A Hạnh giật giật, lập tức thẹn quá hóa giận: “Ta... Ta nào có nhìn chàng say mê chứ!”.

Thẩm Nguyên Phong lại tiến thêm một bước, cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng: “Say mê nhìn ta cùng chẳng sao, ta thích nàng đắm đuối nhìn ta...” Giọng nói vô cùng mềm nhẹ, vô cùng ám muội, hơn nữa cũng vô cùng gợi cảm.

Khuôn mặt A Hạnh đỏ bừng, lỗ tai tê dại, nửa người nóng hổi! A Hạnh phát hiện, Trần Tĩnh nói không sai chút nào, người này gần đây da mặt càng ngày càng dày, càng ngày càng không biết xấu hổ.

Nàng giống như bị thiêu cháy vội vàng nhảy sang một bên tránh hắn, mặt đỏ hồng nhìn thoáng qua bốn phía, lại oán trách mà liếc mắt nhìn hắn, hờn giận nói: “Nơi đây còn có người đó, đừng lộn xộn!”.

Thẩm Nguyên Phong chăm chú gật đầu: “Đúng vậy, nơi này còn có người, trở về nàng lại có thể nhìn ta say mê a!”. Hắn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng sáng bóng, thấp giọng nói: “Nàng muốn xem bao lâu cũng được!”.

So về da mặt dày, A Hạnh nào phải đối thủ của hắn. Nàng thua trận, mặt hồng hồng mà trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó xoay người đi về phía trước. Nhưng mà trong lòng lại có chút gì đó ngọt ngào.

Cũng may bởi vì hai người ăn mặc đẹp đẽ quý giá, khí chất cao nhã, các nông phu xung quanh biết là quý nhân, không dám ngẩng đầu làm càn nhìn lung tung, chỉ ngẫu nhiên ngẩng lên rồi nhanh chóng liếc mắt nhìn họ, sau đó lập tức cúi đầu, lướt qua hai người họ nhanh chóng rời đi. Điều này cũng không làm cho A Hạnh quá lúng túng như vậy.

Thẩm Nguyên Phong thấy nàng đi về phía trước, cũng lo lắng mà đi theo, cùng nàng sóng vai bước đi.

A Hạnh quay đầu nhìn mái tóc long lánh vàng rực của hắn, cười nói: “Đã lâu không thấy chàng thả tóc xuống. Nguyên Phong, ta đã từng nói qua với chàng chưa nhỉ, rằng ta rất thích màu tóc của chàng. Màu vàng, thật giống như mặt trời tỏa hào quang sáng chói rực rỡ vậy”.

Thẩm Nguyên Phong cúi đầu, mái tóc thật dài rũ xuống, sợi tóc dài uốn lượn quấn vào nhau. Cách một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Hai năm qua ta thấy người khác tóc đen, nên đã buộc tóc lại”. Trong giọng nói của hắn có chút gì đó thật chua xót.

A Hạnh chợt nhớ tới năm ấy nàng nói qua về màu tóc cùng màu mắt của hắn. Không nghĩ rằng sẽ làm hắn tổn thương đến như vậy. A Hạnh nhìn bốn phía, thừa dịp mọi người không chú ý, len lén cầm tay hắn. Hắn quay đầu nhìn nàng, A Hạnh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Sau này cứ thế này đi, ta rất thích, ta rất thích tóc của chàng”. Tiếp đó lại nhìn thẳng vào mắt hắn: “Cũng rất thích đôi mắt của chàng, giống như bảo thạch, giống như bầu trời xanh, vừa giống như đại dương, vô cùng đẹp! Trước đây những lời ta nói đều không phải sự thật. Chàng không cần phải nhớ đến”.

Nói xong, nàng lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, bước nhanh đi về phía trước. Thẩm Nguyên Phong dừng bước, trố mắt nhìn bóng lưng của nàng, khóe miệng dần dần hiện lên chút tươi cười. Nụ cười càng ngày càng sâu, dưới ánh chiều ta lại đặc biệt xán lạn, dường như có thể làm lu mờ mắt người khác. Hắn bước nhanh đuổi theo, cũng len lén cầm lấy tay A Hạnh.

Cái gì gọi là ngọt như uống mật? Lúc này, trong lòng A Hạnh chính là đang có cảm giác như vậy.

Hai người đi trên con đường nhỏ ở cánh đồng, dần dần A Hạnh bị mạ non trên ruộng thu hút sự chú ý. Nàng dừng bước lại, ngồi xổm xuống, sờ sờ lá mạ non dẹt dẹt nhú lên, ngạc nhiên nói: “Kỳ quái, nơi đây làm sao nhiều loại rau hẹ như vậy”.

“Là rau hẹ sao?” Thẩm Nguyên Phong cũng cúi người xuống, tò mò nhìn mạ non, sờ sờ: “Giống rau hẹ, nhưng mà nhìn kỹ thì dường như không giống lắm!”.

A Hạnh nhìn về phía hắn cười nói: “Chàng từng nhìn thấy rau hẹ sao? Rau hẹ mà chàng thấy đều là trên bàn ăn a! Rau hẹ đã nấu chín và rau hẹ tự nhiên không giống nhau!”

Thẩm Nguyên Phong không phục: “Nàng so với ta thì tốt hơn bao nhiêu? Bà chủ Lý!”. Hắn cố ý nhấn mạnh ở ba chữ “bà chủ Lý”.

“Ta tốt xấu gì thì trước đây còn mua qua đồ ăn để nấu cơm, sao lại không biết rau hẹ?”

Giữa lúc hai người đang tranh cãi, phía sau truyền đến một tiếng cười, hai người quay đầu lại, đã thấy một cụ ông mặt đầy nếp nhăn, cười đến nỗi hai mắt híp thành hai đường thẳng.

“Hai vị khách quý, đây là lúa mì!”.

“Lúa mì?” Mặt của hai người lập tức đỏ lên. Mặt mũi này có thể ném đi được rồi, đặc biệt là A Hạnh, hận không thể chui xuống cái lỗ nào đó, còn mệt nàng là chủ nhân nông trang, thật mất thể diện!

Bên kia Thẩm Nguyên Phong cười giống như con chuột: “Chỉ là mua qua đồ ăn, cũng không mua qua lúa mì, không biết lúa mì cũng rất bình thường a!”.

A Hạnh nhặt cục đá từ mặt đất lên ném hắn. Thẩm Nguyên Phong nhanh chóng né tránh. A Hạnh ném không tới thì tức giận tới mức cắn răng, hai tay nàng chống nạnh, cả giận nói: “Chàng cho rằng chỉ chàng biết khinh công sao! Ta cũng biết, chờ ta bắt được chàng, chàng sẽ biết tay!” Nói xong lập tức thi triển tâm pháp đuổi theo hắn.

Bàn về khinh công, A Hạnh tự nhiên không phải là đối thủ của hắn, nhưng mà Thẩm Nguyên Phong vừa đi vừa nghỉ, quay đầu lại đùa nàng, vậy mà nhiều lần suýt nữa để cho nàng bắt được. Nhưng cứ mỗi khi như vậy, hắn lại nhanh chóng tránh được. Giữa cánh đồng thỉnh thoảng truyền đến tiếng hai người vui cười.

Đến khi mặt trời lặn, tất cả nông phu đều trở về nhà, hai người nắm tay nhau rời khỏi cánh đồng.

Trên đường trở về tiền viện, A Hạnh chậm rãi nói với Thẩm Nguyên Phong:

“Đây chính là cuộc sống ta mơ ước. Trông coi mảnh ruộng của chính mình, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, không có quá nhiều chuyện phiền não lớn, cũng không có quá nhiều vui buồn, bình bình đạm đạm, an an ổn ổn, cùng người mình yêu mến lặng lẽ sống đến trọn đời. Trước đây ta vẫn muốn mua một mảnh đất, có thể chính là vì nguyên nhân này!”

“Chuyện ở rạp hát khiến nàng rất đau đầu sao?”

“Quá nhiều chuyện cần phải ứng phó, quá nhiều chuyện phải quan tâm a.”

“Vậy vì sao không đóng cửa nó đi?

“Phát triển được đến mức này, mọi người đã phải tốn rất nhiều tâm huyết, làm sao có thể nói kết thúc là kết thúc luôn được. Trừ khi có thể tìm được một người quản lý, ta sẽ làm một người góp vốn thanh nhàn, ngồi đợi thu bạc!”

“A Hạnh, sự thông minh của nàng thật khiến lòng ta sợ hãi. Ta thường xuyên nghĩ, tại sao lại có một cô gái như vậy, rồi lại nghĩ, có lẽ đã tìm được đáp án rồi”.

A Hạnh dừng bước lại, xoay người nhìn hắn cười: “Đáp án gì?”

Thẩm Nguyên Phong nhìn nàng, lúc này trời đất chỉ còn lại có ánh sáng yếu ớt, mà đôi mắt của nàng lại trong sáng như ánh sao. Hắn cúi đầu nhẹ nhàng mà hôn lên ánh mắt của nàng, sau đó ngẩng lên, thanh âm như mê như say nói:

“Nếu như trên trời đất này mà không có nàng, cuộc sống của ta còn có ý nghĩa gì nữa, A Hạnh, chúng ta tồn tại là để giành cho nhau”.

Sau đó, hắn hôn lên môi của nàng, nhẹ nhàng, chậm rãi, dịu dàng. Dường như hôn lên lòng của nàng.

Bốn phía một vùng tối tăm, một mảnh đất yên tĩnh, chỉ có hai người tim đập rộn ràng.

Rung động cõi lòng vì nhau.

Trở lại tiền viện, nhà chính đang bày một mâm cơm trên một cái bàn tròn lớn, đủ để ngồi mười người. Nhóm đầy tớ đi qua đi lại, vội vàng mang thức ăn lên, chuẩn bị bữa tối. Một vị phụ nhân mặc trang phục màu vàng nhìn thấy bọn họ thi cười chào đón, hành lễ: “Tam tiểu thư trở lại rồi, ta còn đang suy nghĩ, nếu như Tam tiểu thư vẫn chưa trở lại sẽ kêu mọi người đi tìm đấy!”

A Hạnh nhận ra đây là quản sự trong viện, Vương thẩm, là lão bà của Vương quản sự.

A Hạnh cười nói: “Tỷ tỷ của ta, bọn họ đâu rồi? Còn chưa đi ra sao?”

Vương thẩm tử trông coi nội đường môn, nói: “Không phải bọn họ đang tới rồi sao?”

A Hạnh nhìn về phía nàng ấy chỉ, đúng là nhìn thấy Lý Ngân đang nắm tay bọn nhỏ, tỷ muội Trần Thị cũng A Lực, mấy người cùng nhau đi về hướng nhà chính. Nhìn thấy hai người A Hạnh thì sửng sốt, sau đó Trần Anh nhìn ngón tay của họ cười: “Hai người các ngươi xuống ruộng làm việc sao? Nhìn cả người các người thật là bẩn!”.

A Hạnh cùng Thẩm Nguyên Phong cười nói: “Đúng là ở ngoài đồng, có người còn nhìn lúa mì thành rau hẹ!”

A Hạnh hé miệng: “Chàng thì giỏi hơn chỗ nào!”

Lý Ngân cũng cười nói: “Được rồi, mặc kệ nó là lùa mì hay là rau hẹ, hai người nhanh đi thay quần áo khác sau đó đi ăn cơm a! Chúng ta đói bụng lắm rồi!”

Dưới sự chỉ dẫn của nha hoàn, hai người cười cười trở về phòng thay đồ.

Sau một lát, hai người thay xong đi ra, mọi người cùng nhau vui vẻ ăn một bữa cơm phong phú.

Sau khi ăn xong bữa tối, mọi người uống trà nói chuyện phiếm một lúc. A Hạnh nói với Thẩm Nguyên Phong, A Lực và cả Lý Ngân: “Ngày mai ta sẽ bận rất nhiều việc, để hai vị tỷ tỷ mang mọi người đi dạo quanh một lượt đi. Nông trang rất lớn, có rất nhiều nơi đều vô cùng thú vị!” Sau đó lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong nhi bên cạnh: “Ngày mai bảo nữ đầu bếp làm điểm tâm cho con ăn, điểm tâm ở đây mùi vị rất được đó”.

Hai đứa bé nghe được có đồ ăn, lập tức cười híp cả mắt.

Lý Ngân ngạc nhiên nói: “A Hạnh, tại sao muội không cùng chúng ta đi, sao phải vội vàng như thế!”

A Hạnh đáp: “Cũng không có gì vội vàng, chỉ là nghe các quản sự báo cáo, hỏi thăm một chút về hoàn cảnh những người thuê năm nay, cùng với các giống trồng trọt. Còn phải gặp đại diện của người thuê một lần, muội phải nghiêm chỉnh xem xét một cái trước khi mùa đông đến. Bởi vì tuyết lớn phủ kín đường, các quản sự cũng không có cách nào vào thành, cho nên rất nhiều chuyện bị trì hoãn mà không  giải quyết được!”

Trần Anh lắc đầu, vẻ mặt đồng tình nhìn A Hạnh: “Lần đầu nghe mà ta thấy choáng váng. A Hạnh, ngươi như vậy không được, phải tìm người giúp người đi! Bằng không rạp hát bên kia, cửa hàng bách hóa bên này còn có nông trang nữa, chẳng phải là mệt muốn chết sao?”

A Hạnh gật đầu nói: “Đúng vậy, ta đang muốn mời người hỗ trợ quản lý rạp hát, về sau sức lực của ta đều dùng ở nông trang này a!”

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 156

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.