Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế Hoạch

Phiên bản Dịch · 2298 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 214: Kế hoạch

          Bên trong phòng, hai người nghe thấy tỷ muội Trần thị  kêu lên sợ hãi. Lúc này mới biết bên ngoài còn có người. Thẩm Nguyên Phong quyến luyến không thôi buông A Hạnh ra, lại giúp nàng lau khô nước mắt.

          A Hạnh cũng nghe tỷ muội Trần thị nói, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Nguyên Phong: "Nguyên Phong, chàng trộm hộ tịch của tỷ ta ra thật hả? Chàng không sợ chọc giận cha chàng sao?"

          Thẩm Nguyên Phong kéo tay nàng, khẽ gật đầu một cái, nói: "Chuyện này ban đầu là do phụ vương ta không đúng, là ta không bỏ được nàng, là ta không thể đánh mất nàng. Ông không nên dùng thủ đoạn như vậy uy hiếp nàng, ta không quan tâm ông có tức giận hay không. Nói chung, ta không thể trơ mắt nhìn ông tổn thương nàng!"

          A Hạnh cúi đầu xuống: "Nhưng mà, Nguyên Phong, cho dù chúng ta trộm được hộ tịch về thì chúng ta vẫn không thể. Thân phận hai ta cách quá xa, phụ vương chàng chắc chắn sẽ không đồng ý, mà ta cũng sẽ tuyệt đối không cùng người hầu chung một chồng!" Cho dù nàng yêu hắn, dù hắn vì nàng làm hết thảy mọi chuyện, nhưng có những nguyên tắc không thể vi phạm!

          Thẩm Nguyên Phong nâng hai tay lên. Vuốt hai lọn tóc rối của nàng ra phía sau, từng chút một, dịu dàng, hắn nhìn nàng nhẹ nhàng cười, giọng nói và động tác đều ôn nhu: "A Hạnh, ta thề với nàng, ta sẽ không để cho bất kỳ người nào chen giữa hai ta. Bất kể là ai, bất kể bằng cách nào cũng không được! Tình cảm của hai chúng ta thực ra không liên quan đến chuyện của bất cứ ai, phụ vương phản đối, người ngoài lời ra tiếng vào, đối với ta đều không phải là quan trọng nhất. Chỉ có nàng, A Hạnh! Chỉ có nàng mới là điều quan trọng nhất đối với ta! Ta có thể không để ý phụ vương phản đối, nhưng ta biết nàng là nữ tử. Nữ tử quan trọng nhất là danh tiếng, ta sẽ không để nàng vì ta mà gánh vác bất kỳ tội danh nào. Ta sẽ cố gắng hết sức, để phụ vương đồng ý hôn sự của chúng ta, để tên của nàng có thể đường đường chính chính viết vào gia phả nhà ta."

          Tay hắn vuốt ve mặt nàng, lòng bàn tay thô ráp lướt qua da nàng nhẵn nhụi, mang theo cảm giác tê dại: "A Hạnh, đây có lẽ là một quá trình gian nan. Nàng có tự tin đối mặt cùng ta không?"

Lời của hắn giống như là một ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong lòng nàng, làm lòng nàng ấm áp mềm mại, nàng đưa tay ra ôm lấy tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, hai tròng mắt màu xanh của hắn long lanh trong suốt như thủy tinh, phản chiếu bóng dángnàng.

          "Nguyên Phong, ta tìm kiếm, mong muốn chính là một phần tình cảm chân thành. Một khi có được sẽ không dễ dàng buông ra, lúc trước là ta bất đắc dĩ, tỷ tỷ vì ta mới đi Hồ gia làm thiếp, vận mệnh bi thảm của tỷ nói cho cùng cũng là bởi vì ta, ta không thể ngồi yên không để ý đến. Giữa chàng với tỷ cùng bọn trẻ, ta không thể làm gì khác ngoài lựa chọn bọn họ. Ta không thể trơ mắt nhìn các nàng chết đi, lựa chọn này là một sự hành hạ đối với ta..." A Hạnh nói tới đây, vẻ mặt đầy khổ sở, Thẩm Nguyên Phong không đành lòng nhìn tiếp, nên nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng nói: "Ta biết. Ta hiểu mà..."

          A Hạnh tựa vào trong ngực hắn, nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể hắn tỏa ra xuyên thấu qua quần áo, tim hắn đập trầm ổn có lực, tất cả những thứ này khiến lòng nàng yên bình lạ thường, nàng dựa vào lồng ngực bền chắc của hắn, giống như là tìm được bến đỗ an toàn ấm ápnhất.

          Nàng nói tiếp: "Chỉ cần có thể bảo đảm tỷ tỷ và hài tử an toàn. Nguyên Phong, ta sẽ không bao giờ rời bỏ chàng, ở bên chàng vui vẻ như thế, ngọt ngào lại ấm áp như thế, xém chút nữa ta đã đánh mất chàng, lần này..." Nàng nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, từng chữ một, dịu dàng thêm chút, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Lần này, ta nhất định sẽ vững vàng giữ chặt chàng, sẽ không xảy ra chuyện gì, bất kể phải đối mặt với cái gì, ta cũng sẽ cùng chàng vượt qua."

          Thẩm Nguyên Phongbình tĩnh nhìn nàng, tròng mắt màu xanh giống như vòng xoáy trong đại dương to lớn, giống như đang hút nàng vào từng chút một. A Hạnh hoàn toàn chìm đắm trong mảnh xanh đậm ấy, đầu óc trở nên trống rỗng, trong mắt chỉ có khuôn mặt hắn dần dần lại gần.

          Môi hắn nóng bỏng đặt ở trên môi của nàng, bốn cánh môi tiếp xúc mang theo một loại  cảm giác tê dại ăn vào xương tủy, khiến thân thể hai người khẽ run lên. A Hạnh nhắm mắt lại, không kiềm lòng được ngâm nga rên rỉ thành tiếng, một tiếng rên nhẹ nhàng này, giống như cho hắn một liều thuốc kích thích. Động tác của hắn lập tức trở nên kịch liệt mà cuồng dã, hắn dán thật chặt người nàng vào người mình, hai tay vuốt ve qua lại trên người nàng, đầu lưỡi đưa vào dây dưa lưỡi trong miệng của nàng, trong cổ họng vô vàn ngọt ngào, miệng lưỡi đang vươn ra chạm vào nhau làm người ta mặt đỏ tim đập mà thân - ngâm.

          Nhiệt tình của hắn giống như một cây đuốc, đốt cháy nàng, làm cả người nàng nóng lên, người như nhũn ra, hắn di chuyển hai tay đốt từng bó lửa lên trên người nàng, nàng hoàn toàn đắm chìm trong nhiệt tình của hắn, dường như đã quên mình đang ở đâu.

          Qua rất lâu, lâu đến nàng gần như nghẹt thở, choáng váng, hắn mới quyến luyến không thôi buông nàng ra. Hơi thở hắn dồn dập mà nóng như lửa, đôi môi nóng bỏng của hắn còn chưa thỏa mãn nên lại rơi trên gương mặt nàng, trên cổ, nóng bỏng mà thoải mái, khiến thân thể nàngnhẹ nhàng run rẩy.

          Sau một hồi vuốt ve, hắn ôm nàng, trán tựa vào trán nàng, gò má trên mặt của hai người đỏ rực. Cặp mắt đều là nhiễm nước ướt át, hai người thở hào hển, từ từ khiến cho mình bình tĩnh lại.

          Thẩm Nguyên Phong nhìn nàng, trầm thấp cười: "A Hạnh, ta thật muốn... Thật muốn..." Thanh âm khàn khàn thấm ra một loại hấp dẫn.

          A Hạnh sao lại không biết ý hắn, mặt đỏ hơn, lắp bắp nói: "Không được... Không được..." Nàng giãy dụa, muốn thoát khỏi cái ôm trong ngực hắn, ai ngờ hắn ôm nàng càng chặt hơn, thanh âm khó nhịn trầm khàn : "Đừng động... Đừng động... Ta không nhịn được..."

          A Hạnh chỉ cảm thấy "ầm" một tiếng, ngay cả trong đầu cũng thiêu cháy. Nàng co người lại, động cũng không dám động, mặc cho hắn ôm nàng. Lại qua một hồi lâu, hắn mới buông nàng ra.

          Mặt của hai người đỏ như trái cà chua, nhìn đối phương cũng có chút ngượng ngùng. Hai người mặc dù không phải lần đầu tiếp xúc thân mật, nhưng kịch liệt như vậy, động tình như vậy, lại là lần đầu tiên.

          Thẩm Nguyên Phong gãi đầu một cái, sau đó lại sờ cổ một cái, hai tay không biết nên để đâu. A Hạnh đứng ở đó, đôi mắt nhìn qua nơi này, nhìn một chút nơi kia, ánh mắt không biết nên rơi ở chỗ nào. Bỗng nhiên, Thẩm Nguyên Phong giống như là nhớ ra cái gì đó, đi tới cửa chỗ nói: "Ta còn có việc cần tìm tỷ muội Trần thị thương lượng..." Vừa nói vừa mở cửa, nhưng ngoài cửa không có một bóng người, thì ra ba người bên ngoài công lực thâm hậu, nghe được thanh âm bên trong không bình thường, cũng ngại tiếp tục đứng ở ngoài cửa, mặt hồng hồng đi ra ngoài.

          Thẩm Nguyên Phong quay đầu nhìn A Hạnh nói: "Ta đi xuống tìm bọn họ lên đây." Nói xong đi ra ngoài.

          Cho đến khi Thẩm Nguyên Phong đi ra cửa bên ngoài, A Hạnh mới lặng lẽ thở phào, nhưng khóe miệng không thể dằn được nổi lên vẻ mỉm cười, muốn thu cũng không thu lại được.

          Chỉ chốc lát sau, Thẩm Nguyên Phong đã mang theo tỷ muội Trần thị và A Lực đi lên, theo sau còn có Vân Đóa. Vân Đóa vẫn luôn là người biết rõ tình hình, cho nên mọi người cũng không định lừa gạt nàng.

          Mấy người đóng chặt cửa lại, đứng quanh bàn đọc sách. Trong bọn họ có mấy người đều là cao thủ nội lực cao cường, chỉ cần có người đến gần bọn họ lập tức có thể cảm giác được, cho nên căn bản cũng không sợ có người nghe lén.

          Thẩm Nguyên Phong nhìn tỷ muội họ Trần nói: "Chuyện lần này vẫn còn cần hai vị tỷ tỷ hỗ trợ!"

          Trần Anh thoải mái vỗ ngực một cái: "Có chuyện gì cứ mở miệng, chuyện của các ngươi chính là chuyệncủa chúng ta!"

          A Lực ở bên cạnh không ngừng bận rộn nịnh bợ: "Hai vị tỷ tỷ đúng là người nghĩa hiệp!"

          Trần Anh liếc hắn, hừ một tiếng: "Bây giờ mới biết chúng ta là người nghĩa hiệp!" Hiển nhiên còn hận lần trước A Lực nói xấu các nàng.

          A Lực hổ thẹn sờ đầu một cái nói: "Chẳng phải ta đã giải thích với các ngươi sao?" Rồi lại cười đùa cợt nhã: "Người không biết không có tội!"

          Trần Tĩnh thấy tỷ tỷ còn muốn cãi vã, vội vàng làm người hòa giải: "Được rồi, các ngươi không nên ồn ào, nói chuyện quan trọngtrước!"

          Thẩm Nguyên Phong và A Hạnh nhìn nhau cười một tiếng, ăn ý giữa hai người khiến cho tất cả mọi người vì bọn họ mà cao hứng. Cuối cùng thời gian cực khổ của hai người đã qua!

          Trần Tĩnh nói với Thẩm Nguyên Phong: "Ngươi muốn chúng ta giúp gì? Có phải chuyện trộm hộ tịch không?"

          Thẩm Nguyên Phong gật đầu: "Chính là chuyện này!"

          Trần Anh cau mày nói: "Chúng ta đã từng đi qua Tấn vương phủ, nhưng bên cạnh phụ vương ngươi cao thủ rất nhiều, nên không thành công. Ngươi biết phụ vương ngươi giấu hộ tịch ở nơi đâu sao? Có mục tiêu rõ rệt cơ hội thành công lớn hơn một chút!"

          Thẩm Nguyên Phong nói: "Ta chỉ có thể xác định ông  ấy có mang hộ tịch tới!" Hắn nhìn A Hạnh một cái: "Ông ấy muốn uy hiếp A Hạnh, nhất định sẽ mang hộ tịch tới!"

          A Hạnh gật đầu nói: "Không sai, ông ấy đã từng nói với ta, chỉ cần một tháng sau ta thành hôn, sẽ lập tức trả hộ tịch lại cho ta, nên hẳn ông ấy mang theo hộ tịch tới!"

          Thẩm Nguyên Phong nói tiếp: "Nhưng ta đi tìm rất nhiều chỗ, cũng không tìm được, ta đã từng hoài nghi ông ấy cầm hộ tịch trên người. Nhưng lại cảm thấy không có khả năng, hộ tịch là một tờ giấy, hơn nữa liên quan rất lớn, mang trên người dễ dàng mất, phụ vương không thể nào để trên người, cho nên hắn hẳn là để ở chỗ an toàn thỏa đáng, ta hoài nghi nhà ta có chỗ bí mật, mà ta không biết!"

          Trần Tĩnh cau mày nói: "Nếu như vậy, chúng ta có thể làm gì?"

         Thẩm Nguyên Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt xinh đẹp lóe lên thần thái tự tin, giờ khắc này Thẩm Nguyên Phong giơ tay nhấc chân bày mưu lập kế cũng tản mát ra khí phách, có một loại sức hấp dẫn trí mạng! A Hạnh nhìn hắn không khỏi thất thần, chờ phục hồi lại tinh thần, thấy Vân Đóa đối diện nhìn nàng ranh mãnh cười, để cho mặt A Hạnhhơi đỏ lên.

          Bên kia Thẩm Nguyên Phong nói: "Ta muốn hai vị muội muội giúp ta dò xét ra hộ tịch rốt cuộc là ở chỗ nào!"

          "Dò xét?" Tỷ muội họ Trần hơi sửng sốt.

          Hai tay Thẩm Nguyên Phong khoanh ngực: "Đúng, dò xét, chỉ có các ngươi mới có thể dò xét chính xác chỗ hộ tịch, chỉ cần biết chỗ giấu hộ tịch, chuyện còn lại vô cùng đơn giản với ta!"

          Trong ánh lửa, tỷ muội họ Trần đều biết ý của Thẩm Nguyên Phong, các nàng yên lặng gật đầu, trên mặt nở nụ cười, hiển nhiên cho là kế hoạch của Thẩm Nguyên Phong vô cùng hay.

          A Lực và Vân Đóa còn có chút không hiểu, A Hạnh nhỏ giọng nói ý của Thẩm Nguyên Phong cho các nàng biết.

          Vân Đóa nghe xong, nhìn Thẩm Nguyên Phong một cái, bĩu môi nói: "Thì ra Thẩm đại nhân giảo hoạt như vậy..."

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 153

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.