Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Áp lực

Phiên bản Dịch · 2954 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 212: Áp lực...!

Sau khi Tấn vương hỏi thăm mới biết được từ đầu đến cuối của sự tình. Hoá ra vừa qua rằm Thẩm Nguyên Phong đã tìm đến phủ Trương Tương, lúc đầu Trương Tương thấy hắn còn vui vẻ, nhưng mà Thẩm Nguyên Phong nói có chuyện riêng. Trương Tương đưa hắn đến thư phòng, Thẩm Nguyên Phong quỳ bịch một tiếng ở trước mặt của hắn, lời nói chân thành thật thà rằng hắn không xưng với Trương tiểu thư, cuối cùng cầu Trương Tương đừng để chuyện Phụ vương hắn cầu hôn vào trong lòng.

Làm sao Trương Tương không hiểu rằng Thẩm Nguyên Phong không muốn cưới con gái nhà mình. Hắn lúc đầu có chút ghét bỏ thân phận thứ xuất của Thẩm Nguyên Phong, nhưng do Tấn vương nhiều lần qua lại, mà nữ nhi cũng vừa mắt nên mới đồng ý hôn sự này. Hôm nay hắn thấy Thẩm Nguyên Phong lại không đồng ý, khiến cho mắt Trương Tương như phát lửa! Chờ Thẩm Nguyên Phong đi, hắn lập tức đến phủ Tấn Vương. Nhưng mà dù hắn có nổi giận nhưng vẫn phải kiêng dè thân phận của đối phương thành ra dù vẻ mặt hùng hổ nhưng lời nói vẫn có chừng mực.

Tấn vương thấy bộ dáng Trương Tương tức giận, thầm nghĩ không tốt, vội vàng gọi người pha trà, sau đó nói với Trương Tương: "Lời hắn nói..., Trương thừa tướng không cần để trong lòng, hôn nhân là chuyện phụ mẫu sắp xếp...không tới phiên hắn phản đối."

Lúc này, đầy tớ bưng trà đến, chưa đưa được cho Trương Tương thì hắn đứng dậy từ trên ghế, nói với Tấn vương: "Nếu lệnh lang đã vô tâm, vậy thì chuyện này cũng nên thôi! Cũng may chuyện này chưa truyền ra ngoài, nếu không mặt mũi mất hết, nữ nhi ta cũng không dám gặp ai." Rồi hừ mạnh một tiếng, phất ống tay áo một cái, trừng mắt liếc đầy tớ bưng trà ở bên cạnh, nghênh ngàng đi khỏi phủ.

Tấn vương đuổi theo nhưng ông ở phía sau gọi thế nào Trương Tương cũng không quay đầu. Thấy việc hôn nhân mình tỉ mỉ sắp xếp bị phá hỏng, Tấn vương giận giữ suýt nữa nôn ra máu, tay rũ xuống, hung hăng đẩy người đầy tớ bên cạnh đang bừng trà về phía trước, quát to một tiếng: "Mau! Mau lôi tên nghịch tử ngang ngược vể đây cho ta!!"

Thẩm Nguyên Phong biết một trận gia pháp là không tránh được, nhưng mà từ trước đến nay hắn không muốn trốn hậu quả. Đêm hôm đó, khi vừa làm việc xong thì lập tức về nhà chuẩn bị để phụ thân trách phạt. Ai ngờ Tấn vương chỉ là trách mắng hắn một hồi, cũng không dùng gia pháp. Việc này khiến Thẩm Nguyên Phong có chút bất ngờ. Hắn không thể biết là, Tấn vương dùng cả một buổi chiều để hiểu rõ vấn đề.

Tấn vương nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy xét đến cùng nguyên nhân cũng là vì nhi tử không thể từ bỏ A Hạnh, lời đồn về Thẩm Nguyên Phong cùng A Hạnh thời gian trước cũng do người hầu của ông nói đến tai. Ông suy nghĩ, mặc dù mối hôn sự với nhà Trương Tương không thành, không sao. Quý nữ ở kinh thành không thiếu, không sợ nhi tử không tìm được hiền thê. Nhưng mà chỉ cần một ngày nhi tử vẫn còn nhớ về A Hạnh thì ông hiểu rất rõ, nếu tiếp tục tìm đám hỏi thì cũng bị hắn phá! Trách mắng hay dùng gia pháp với hắn hoàn toàn không có tác dụng, biện pháp duy nhất chính là rút củi dưới đáy nồi. Giải quyết vấn đề của A Hạnh là xong, việc hôn nhân của Thẩm Nguyên Phong sẽ theo ý ông sắp xếp!

Sau khi nghĩ kỹ, Tấn vương không còn trách mắng nhi tử, bởi vì ông biết nói thì một chữ cũng không nghe.

Sau hai ngày, ông tìm đến gặp A Hạnh.

Chuyện này ông không thể để cho nhi tử biết được, cho nên chuẩn bị một nhã gian ở ngoài tiệm trà rồi sai người đưa A Hạnh đến.

A Hạnh thấy Tấn vương nói muốn gặp, sâu trong lòng giống như giội nước lạnh, thời gian gần đây nghe đồn về hôn sự giữa hai nhà Tấn vương và Trương Tương rất nhiều. Chẳng lẽ hôn sự của bọn họ đã quyết định xong? Tấn vương gọi mình là muốn đem trả hộ tịch?

Hộ tịch giống như cái gai trong lòng nàng, khiến nàng ăn ngủ không yên, vừa nghĩ tới chẳng mấy chốc sẽ gỡ bỏ uy hiếp này, cảm giác trong lòng không biết nên nói rằng vui hay buồn.

Người hầu đẩy cửa, để cho nàng đi vào. Nàng đi vòng qua tấm bình phong hoa lệ lập tức nhìn thấy Tấn vương ngồi ngăn ngắn ở cạnh bàn tròn gỗ đàn hương khắc hoa. Trên bàn là một bộ trà đạo, trước mặt Tấn Vương có một chén trà, khói nhẹ nhàng lượn lờ, hương trà toả ra khắp nơi trong nhã gian.

A Hạnh hành lễ với Tấn vương.

Tấn vương không ngẩng đầu, nhỉ nhìn thoáng qua cái gế đối diện: "Ngồi." Giọng nói lạnh lùng, tràn đầy khí thế.

A Hạnh đứng tại chỗ: "Dân nữ không dám."

Tấn ương khẽ hừ một tiếng, bưng ly trà trước mặt:" Hôm nay gọi ngươi tới là có chuyện muốn ngươi làm..." Nói xong ông ngẩng đầu nhìn nàng : "Nếu như lúc này ngươi làm theo sự sắp xếp của ta thì rất tốt. Bổn vương lập tức trả lại cho ngươi hộ tịch của tỷ tỷ ngươi!"

A Hạnh khẽ giật mình: "Không phải Vương gia đã bàn xong với dân nữ, chỉ cần Thẩm Nguyên Phong tiến hành hôn lễ sẽ trả lại hộ tịch? Sao giờ lại có điều kiện khác!" Nàng không phải người dễ uy hiếp, chuyện đã bàn xong đâu phải nói muốn đổi là đổi!

Nói đến chuyện này Tấn vương vẫn còn tức, ông đặt mạnh chén trè trên tay xuống bàn, nước trong chén văng tung toé ra ngoài.

Ông nhìn A Hạnh, phẫn nộ: "Nếu như không phải là vì ngươi và Nguyên Phong luôn dính dấp không rõ. Nguyên Phong làm sao có thể từ chối hôn sự với nhà Trương Tương! Nếu như hắn có thể thuận lợi kết hôn, ta cũng không cần ra điều kiện với ngươi!"

Thẩm Nguyên Phong từ chối hôn sự này? Trong lòng A Hạnh có một niềm vui mơ hồ, nhưng sau đó lại là bi thương vô hạn ập đến. Vậy thì sao? Cho dù hắn từ chối tất cả các mối hôn sự thì mình và hắn cũng không thế đến với nhau...

Nàng cảm xúc đau xót xuống, nhìn Tấn Vương phản đối: "Vương gia! Dân nữ luôn luôn tuân thủ lời hứa khi trước với ngài. Chưa bao giờ dây dưa không rõ với Thẩm đại nhân cũng như hoàn toàn không cho ngài ấy một tia hy vọng nào. Giờ Thẩm đại nhân từ chối hôn sự thì sao có thể là do dân nữ?"

Tấn vương hừ lạnh một tiếng, đứng lên đi tới bên cạnh nàng, nhìn nàng rồi nói: "Nói thật là dễ nghe. Vậy mà ta lại nge được lời đồn của ngươi và hắn thì sao?"

A Hạnh ngẩng đầu, nhìn thẳng Tấn vương: "Vương gia! Những đồn đãi kia cũng không phải thật, hơn nữa chân ở trên người Thẩm đại nhân, muốn tới rạp hát chẳng lẽ ta có thể nhốt ở ngoài cửa hay sao?"

Tấn vương nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên mỉm cười trong mắt lóe ánh sáng lạnh: "Cho nên, chỉ cần ngươi thành thân, gả cho người khác thì dĩ nhiên là Nguyên Phong sẽ không tới tìm ngươi nữa!"

"Ý Vương gia là sao?" A Hạnh nhìn ông, tìm đập nhanh hơn, giọng nói cũng tự nhiên nâng cao hơn.

" A Hạnh, ngươi là người thông minh, không thể không hiểu ý ta!" Tấn vương chắp tay sau lưng, đi lại vài bước xung quanh nàng. Sau đó dừng chân xoay người, từng chữ từng chữ nói: "Ta muốn trong vòng một tháng ngươi kết hôn, nếu không... A Hạnh! Ngươi biết đấy, đến nay Hồ gia còn canh cánh trong lòng chuyện của tỷ tỷ ngươi.!"

A Hạnh giận dữ, cả người phát run, nhìn chằm chằm Tấn vương liều lĩnh nói: "Vương gia, sao ngài có thể ức hiếp người khác như vậy? Sao lại ép buộc ta, việc hôn nhân đối với nữ nhi gia là rất quan trọng. Một tháng?? Ngài muốn ta gả cho người nào?"

"Chuyện này có thể trách ai? Tất cả là do ngươi tự chuốc lấy! Muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi không biết thức thời, không biết trời cao đất rộng! Nếu như khi đó ngươi đồng ý làm thiếp thất của Nguyên Phong, chuyện ngày hôm nay đã không xảy ra. Cũng sẽ không khiến Nguyên Phong không những mất đi một hôn sự tốt mà còn đắc tội với Trương Tương!" Tấn vương giận phừng phừng, phất ống tay áo một cái, trực tiếp lao ra khỏi nhã gian.

Sau khi Tấn vương đi, cả người A Hạnh giống như trong nháy mắt đã mất đi tất cả sức lực. Nàng chống tay xuống bàn, cứ thế tuột dần xuống dất, sắc mặt như tro tàn, nhục nhã, đau khổ, tức giận... Tất cả các loại cảm xúc đều rít lên trong nàng, khiến nàng không thể chịu nổi nữa, không thở được nữa. Cả người nàng run rẩy, muốn khóc lên thật lớn nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Quá đáng! Thật quá đáng! Chỉ đơn giản muốn một tình cảm chân thành, đơn giản là không muốn chung chồng với người khác vậy mà nàng phải chịu bị đối xử như thế ư?

Nếu như nàng có thể nhịn chuyện hôn nhân tuỳ ý này thì nàng cũng đã không từ chối nhiều người cầu thân như vậy!

Có cách nào không cần làm theo ý Vương gia không? Lý Ngân làm sao bây giờ? Thật vất vả Lý Ngân mới thoát khỏi bóng tối của quá khứ, thật khó khắn mới đối mặt được với hiện thực và có ý chí cho tương lai. Nếu như tiếp tục bị mang về Hồ gia, tỷ ấy sẽ chết mất! Còn tụi nhỏ, tương lai sẽ trải qua những chuyện gì? Làm sao nàng có thể để họ đối mặt với vận mệnh đáng sợ đó đây?

Nàng ôm mặt, nước mắt chảy qua từng kẽ tay àm rơi xuống.

Tỷ muội Trần thị âm thầm bảo hộ luôn theo sau lưng A Hạnh , thấy sau khi Vương gia ra ngoài thì lập tức tiến vào nhã gian. Công lực bọn họ thâm hậu, cuộc đối thoại vừa rồi cả hai đều nghẽ rõ mồn một. Nhìn A Hạnh ngồi dưới nền đất, bả vai run liên hồi, trong lòng đau buồn không ngớt. Họ đi đến, ngồi xuống cạnh A Hạnh, Trần Tĩnh ôm A Hạnh vào trong ngực.

Hai tay A Hạnh cầm lấy quần áo của Trần Tĩnh thật chặt, chặt đến mứcđầu ngón tay nàng trắng ra. Nàng cúi đầu vào lòng Trần Tĩnh, tiếng khóc phát ra như của một con thú bị thương, cứ thế nàng nghẹn ngào: "Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta phải làm sao bây giờ?"

Tỷ muội Trần thị cũng cực kỳ bi thương, Trần Anh tức giận đứng lên, lớn tiếng nói: "Phải nói sự thật cho Thẩm Nguyên Phong, nói cho hắn biết hai năm qua Tấn vương bức bách ngươi là như thế nào! Để hắn đi giải quyết cái chuyện này!"

Trần Tĩnh lắc đầu, vẻ mặt sầu khổ: "Chỉ sợ Tấn vương ngại quá hoá giận..."

Trần Anh nghe lời của Trần Tĩnh xong cũng đã bớt giận, nàng suy sụp: "Đáng tiếc bên người Tấn vương thủ vệ rất nhiều, nếu không chúng ta nhất định có thể trộm được hộ tịch." Hai năm trước bọn họ lén chạy vào phủ Tấn Vương muốn trộm hộ tịch, nhưng đáng tiếc còn chưa tiếp cận thư phòng đã bị cao thủ trong phủ phát hiện, thiếu chút nữa bị bắt. Kết quả Tấn vương phái người nói với A Hạnh, nếu như hành vi này lại có lần tiếp theo, ông sẽ mang hộ tịch đưa cho Hồ gia. Điều này khiến A Hạnh không dám tiếp tục mạo hiểm.

A Hạnh ngẩng đầu, lau nước mắt trên mặt, giống như hạ quyết tâm: "Ta tuyệt đối sẽ không để ông ấy nắm giữ vận mệnh của mình. Ta cũng sẽ không để tỷ tỷ bị nguy hiểm. Thời gian còn một tháng, ta nhất định sẽ nghĩ được biện pháp."

Trần Tĩnh nắm tay của nàng, chân tình nói: "A Hạnh, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi!"

A Hạnh cảm động từ sâu trong tim, ôm lấy tỷ muội Trần thị: "Hai vị tỷ tỷ, cám ơn các tỷ. Nếu như không có các tỷ, ta cũng không biết hai năm qua đã gặp chuyện gì."

Trần Tĩnh vỗ lưng của nàng, khẽ cười: "A Hạnh, cho dù không có chúng ta. Ngươi vẫn có thể vượt qua tất cả. Bởi vì, ngươi là nữ tử kiên cường nhất ta từng gặp."

A Hạnh nhẹ nhàng nói: "Không phải ta chưa từng mềm yếu, nhưng mà ta phát hiện ra mềm yếu sẽ chỉ mang lại tuyệt vọng, chỉ kiên cường mới có hi vọng! Lúc này đây, ta thật sự hi vọng, sự kiên cường của ta sẽ mang đến một con đường sáng."

Trần Tĩnh lòng chua xót: "Nhất định sẽ như thế, nhất định..."

Bên kia, Thẩm Nguyên Phong lén lút đi tìm hộ tịch của Lý Ngân. Nhưng mà dù là thư phòng hay phòng ngủ của phụ thân thì đều không có. Điều này làm cho Thẩm Nguyên Phong có chút nóng vội, bởi vì một thời gian nữa Phụ vương sẽ về Tấn thành, nếu ông về thì việc tìm hộ tịch càng khó khăn!

Bỗng nhiên, A Lực vội vội vàng vàng, đầu đầy mồ hôi tìm được Thẩm Nguyên Phong: "Thiếu gia! Không tốt!"

Thẩm Nguyên Phong mới từ nha phủ về, đang ngồi trong thư phòng suy nghĩ xem Phụ vương có thể cất hộ tịch ở đâu. Chẳng lẽ mang trên người. Đang nghĩ ngợi thì thì đã bị A Lực đã cắt đứt mạch suy nghĩ.

Hắn ngẩng đầu nhìn A Lực, cau mày nói: "A Lực, chuyện gì mà hấp tấp vậy?"

A Lực đi tới trước bàn sách, lau mồ hôi trán, hạ giọng: "Thiếu gia, không phải thiếu gia muốn trong khoảng thời gian này âm thầm đi theo Vương gia sao? Vừa rồi ta nhìn thấy Vương gia hẹn A Hạnh cô nương ở trà lầu. Ta còn nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ. Vương gia trách mắng việc A Hạnh cô nương cùng với ngài dây dưa không rõ. Buộc A Hạnh cô nương trong vòng một tháng phải xuất giá! Nếu không thì đem hộ tịch của tỷ tỷ nàng trả Hồ gia!"

" Cái gì !!" Thẩm Nguyên Phong khiếp sợ đứng bật dậy. "Sao Phụ vương có thể quá đáng như vậy!? Một tháng... vội vàng như vậy sao có thể tìm được người trong sạch?"

A Lực đi vòng qua bàn, đến cạnh Thẩm Nguyên Phong, vội vàng tới mức giận dữ  :" Ôi trời ơi! Thiếu gia của ta! Chẳng lẽ ngài còn hi vọng A Hạnh cô nương gả cho người khác sao? Ngài phải nghĩ biện pháp nhanh lên mới đúng vậy a, nếu không khó đảm bảo A Hạnh cô nương sẽ vì tỷ tỷ mà làm liều."

Thẩm Nguyên Phong nhíu chặt mày lại, hắn vỗ vỗ A Lực:"Đầu tiên phải tỉnh táo đã, lúc này không đưuọc sợ sệt, không thể làm bừa. Chỉ cần một chút sai lầm, kết quả khó tưởng tượng, ngươi đi ra ngoài trước, để ta suy nghĩ kỹ xem sao."

A Lực lòng đang như lửa đốt, nhưng thấy thiếu gia lấy lại được tỉnh táo tự kiềm chế lại nên tâm trạng cũng nguôi bớt. Hắn gật đầu nói:" " Được, thiếu gia, ta đi ra ngoài trước. Thiếu gia nhất định phải nghĩ ra biện pháp. Người không biết đâu, A Hạnh cô nương bị Vương gia Vương gia ép đến mức hoàn toàn không có lực phản kích..." Thật đáng thương, lúc trước còn nói với nàng ấy mấy lời quá đáng, ngẫm lại tự hối hận. Đợi chuyện này kết thức, sau khi A Hạnh cô nương thành thân cùng thiếu gia, nhất định phải dập đầu tạ tội!

A Lực xoay người đi ra khỏi thư phòng, đóng cửa lại.

Thẩm Nguyên Phong hai tay chống bàn, đầu cúi sâu, lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt lo lắng không yên.

Một tháng, chỉ có thời gian một tháng, hắn nhất định phải tìm ra hộ tịch. Nhưng đầu tiên hắn phải gặp A Hạnh, hắn muốn nói cho nàng là hắn đã biết hết rồi. Hơn nữa hắn cũng đã quyết định, nên nàng cần phải tin tưởng hắn.

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.